Vì ngoan, bé được đi chơi xa

Cuối cùng thì Angela Jolie đã có đứa con thứ tư của mình. Một em bé Việt Nam, 3 tuổi. Bên mẹ Jolie, bé có tên mới là Pax Thien Jolie. Pax = Hoà bình, Thien = Trời. Người phụ nữ này khiến mình đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Jolie năm nay 31 tuổi, được mệnh danh là người đàn bà gợi cảm nhất của điện ảnh Hollywood. Vẻ đẹp và tài năng của Jolie thì không có gì phải tranh cãi. Nhưng đằng sau vẻ đẹp và tài năng đó là một tâm hồn giàu có.
Là những ngôi sao nổi tiếng thế giới, cùng với chồng chưa cưới là Brad Pitt, Jolie đã rong ruổi trên khắp các nẻo đường.
Có hai hình ảnh về Jolie khiến mình thú vị. Jolie đi dép xỏ ngón (ngoài Bắc gọi là tông lì), ngồi đằng sau xe máy do Pitt chở, vi vu đi lại trên đường phố Sài Gòn. Họ giống…mình. Nhưng chắc chắn mình không thông thuộc cuộc sống ở thế giới thứ ba bằng họ, giống họ. Nếu so sánh cuộc sống vương giả mà họ có ở trung tâm thế giới, cảm xúc mà họ có được ở thế giới thứ ba sẽ rất khác. Đi xe máy, không đội mũ bảo hiểm, không có vệ sỹ. That’s weird. Ở Mỹ, họ không như thế.
Rồi hình ảnh hai vợ chồng bế ba đứa con đi trên một con đường bụi mù khi làm phim tại Ấn Độ. Ảnh chụp từ đằng sau. Pitt công kênh một đứa lên đầu, tay dắt một đứa. Jolie bế một đứa.
Trong sáu năm làm đại sứ thiện chí của Liên hợp quốc, Jolie đã thăm 30 trại tị nạn trên thế giới. Chị hưởng thụ những thứ sang trọng nhất, và cảm nhận được những điều đau khổ nhất.
Rồi đây, từ “Việt Nam” sẽ xuất hiện hàng ngày trên báo chí thế giới, mỗi khi có bài viết về Jolie. Các mẹ ở trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi Tam Bình nói rằng, họ nói với bé Sang (tên thật của Pax Thien Jolie), rằng, vì bé ngoan, nên bé được đi chơi xa. Bé sẽ được đi chơi xa, bé sẽ có người mẹ mới.
Điều là cho cuộc sống của mỗi người trở nên giàu có, không phải là tiền bạc, mà là những gì họ trải nghiệm. Và Jolie, mình tin chị là người mẹ giàu có.
(Bài viết 16.03.2007 04:12)

Ngày của mẹ

Hôm nay ở Anh là ngày của mẹ, 18-3. Từ một tuần nay, các cửa hàng đều trưng bày hàng hoá theo kiểu dụ dỗ những người con mua quà tặng mẹ. He he he he. Mẹ mình ở VN nên chả được nhận quà. Thôi thì con viết mấy dòng nịnh mẹ vậy.
Thứ nhất, mẹ của con xinh nhất trên đời. Mà xinh thật đấy nhá. Cứ nhìn vào bức ảnh con chụp, khi mẹ của con đang biểu diễn nghệ thuật trên sân khấu thì biết, nhỉ? Cả một dàn ca múa hát như thế, không ai xinh bằng mẹ.

Nghe được câu này, mẹ mình chắc vẫn phản ứng như bình thường thôi. Tức là: cười lỏn lẻn (? He he), rồi bảo: “Thôi, cô chả phải nịnh tôi!” (Mẹ mình luôn nghĩ rằng mình đang chuẩn bị xin xỏ cái gì đó khi nịnh. Chân thành mà nói thì thi thoảng cũng có lúc nịnh để xin thật. He he he).
Thứ hai, mẹ con nấu ăn ngon nhất trên đời. Ngoài những món vẫn ăn hàng ngày ra thì con thích nhất là hôm con đi làm về muộn, mẹ mình sẽ đi hâm nóng các món ăn cho mình, còn mình chỉ việc ngồi trên ghế và có mẹ mang đồ đến cho mình ăn. Thương con gái đi làm về mệt mà. Sướng lắm. Nói đến đây mình lại chỉ mong mẹ mình sang Anh với mình. Sang chơi thôi ạ. He he he he.
Thứ ba, mẹ mình là thợ gội đầu hơi bị siêu. Lại miễn phí. Chỉ có điều thợ gội đầu này chỉ gội cho mình tuỳ cảm hứng. Có lúc cào hơi mạnh tay khiến mình đau, mình cáu. Nhưng thực tế là chả mấy ai có may mắn có thợ gội đầu ở ngay trong nhà mình như mình đâu, nhể?

Thứ tư, mẹ mình là ngân hàng di động. Ngân hàng này sẵn sàng cung cấp tiền cho mình bất kỳ lúc nào mình cần. Ngân hàng này không lấy lãi. Dù ngân hàng này đã tương đối lâu đời nhưng vẫn còn tỉnh táo lắm. Cấm có bao giờ lẫn nên mình vẫn chưa quỵt được lần nào. Có nhiều bằng chứng cho thấy, ngân hàng này ngày càng tỉnh táo, đồng nào ra đồng đấy. Thôi thế cũng tốt, nếu lẫn mà gặp vài khách hàng như mình thì nguy! He he he he.
Thứ năm, mẹ mình là vận động viên cừ khôi, leo núi, đi bộ, tập dưỡng sinh. Đủ cả. Thảo nào người đẹp thế cơ chứ (He he he. Lại nịnh đấy!)
Bởi vậy, mình thấy mẹ mình như bình hoa trong nhà, lúc nào cũng toả hương thơm. (Lại nịnh đấy).
Từ nhỏ, mình có nhiều thắc mắc:
Tại sao con lại là Loan? Sao tên con xấu thế? Sao không phải là Hương, Hoa, Hồng, Hạnh, Hạ, Hà, Ha, Há…Mẹ mình bảo: Thì vì đặt tên anh con là Long rồi thì tiện thể đặt tên con là Loan. Sao thất vọng thế cơ chứ! Hoá ra tên mình là ăn theo thôi, chứ chả có ý nghĩa gì cả. Sau này, khi lớn lên, học tiếng Hán thì biết rằng Loan tức là con chim cái trong cặp Loan Phượng. Con Phượng là con chim đực. Tức là một cặp hạnh phúc đấy. À, thế là cũng có ý nghĩa tí. Hí hửng được một thời gian
Bây giờ, sang Anh, mỗi khi có người hỏi tên con, con lại phải giải thích tên con nghĩa là con chim cái, chứ không phải là “món tiền cho vay”. Tiếng Anh Loan có nghĩa là món tiền cho vay. Có lẽ đấy cũng là một trong nhiều lý do mà con chả thích ở lại Anh. He he he he.
Con cũng hay hỏi: Tại sao mẹ xinh thế mà đẻ con ra xấu thế? He he he he. Con mà xinh giống mẹ của con thì có phải “ngon” rồi không. Giành giải hoa hậu thôn chứ chả bỡn đâu nhỉ?
Có mỗi một thứ mà con giống mẹ thôi nhỉ? Đó là thông minh giống mẹ. He he he he.
Thích thế còn gì? Thôi, cô chả phải nịnh tôi. He he he he.
Nhớ mẹ phết!
Nhân ngày của mẹ, con đi chơi. He he he he. Hôm nay là ngày thánh Patrick, một ngày hội lớn của người Ireland. Mọi người tụ tập diễu hành, hát hò nhảy múa loạn lên. Con cũng tụ tập nhảy múa hát hò giống họ. Tức là cũng loạn lên í mà.
(Bài viết 19.03.2007 03:36)

Dọc sông Thames 01.04.2007 06:45

Để kỷ niệm tuần đầu tiên của kỳ nghỉ Phục sinh, mình và chị bạn đi dạo dọc sông Thames. Thứ bảy, trời nắng đẹp, dọc sông Thames rất đông người. Mặt trời hôm nay tự nhiên lại có visa để đến nước Anh khiến thiên hạ đổ xô ra đường.
Ngày trước, mình không hiểu tại sao những ngày trời nắng, dân Tây cứ ra đường và ngồi ở những địa điểm công cộng, mà phải ngồi chỗ nắng cơ.
Bây giờ thì mình hiểu vì sao rồi. Mỗi giọt nắng thật là quý như vàng ở cái xứ này í, chẳng giống nhà mình, lúc nào cũng nắng chang chang.
Mình đi từ ga Vauxhall đi về phía sông Thames, đi qua MI5 là cơ quan tình báo Anh. Cái trụ sở của nó to hoành tráng lắm, màu xanh thẫm, nằm ngay bên dòng sông Thames, đối diện bờ bên kia, xa xa là Big Ben, toà nhà quốc hội…Nói chung là vị trí lý tưởng nhưng mỗi tội toà nhà xấu ỉn, chả ấn tượng giề. Có lẽ vì mình lượn phía lưng của nó.
Từ xa, mình thấy một cái tàu du lịch màu vàng lượn lờ trên mặt dòng sông Thames. Mình tự nhiên ước giá mà mình cũng được ngồi trên tàu đó. Cái tour này của công ty Duck Tour, tức là công ty Con Vịt ấy mà. Con Vịt nên nó cũng rất… vịt.
Con tàu đang chạy trên dòng sông, tự nhiên nó trèo lên bờ, đi phăm phăm ấy. Mình tròn xoe cả mắt. Hơ hơ.
Rồi mình đi đến London Eye, cái vòng quay to nhất thế giới ấy. Mình đã leo lên đấy rồi, làm một vòng để ngó cái London từ trên cao xem nó ra sao. Nói chung, ai đến London cũng phải leo lên cái đấy, mất 12 bảng. Leo lên rồi thì tiếc hùi hụi ấy.
Nhưng không leo không được. Đời khổ thế đấy! Đây là địa điểm phải đến số 1 ở London mà. Du khách xếp hàng dài dằng dặc để leo lên cái vòng quay đấy. Cái vòng quay này gây rất nhiều tranh cãi vì
nó phá vỡ cảnh quan của khu vực này, nhưng nó tạo điều kiện để du khách có cái nhìn London toàn cảnh, với những địa danh rất nổi tiếng trong tầm mắt.
Cạnh cái vòng quay là bảo tàng hải dương học, nghe nói có con cá mập sống to lắm ở trong đấy mà mình vẫn chưa có dịp vào hỏi thăm sức khoẻ của nó. Chắc mình sẽ đến trong một dịp gần đây.
Đi tiếp một đoạn nữa là các nghệ sỹ đường phố biểu diễn. Có đủ loại hình nghệ thuật trên đường phố như kịch câm, múa flamenco, diễn hài, múa rối.
Mình không tìm được xu lẻ, chị đi cùng cho mình một bảng để cho tặng cho một nghệ sỹ. Bác này đóng giả làm hoạ sỹ nên bèn kéo mình lại, vẽ một miếng nhọ trên cái mũi tẹt của mình, làm mình đã xấu sẵn rồi còn xấu hơn. He he he.

Mình và chị bạn đi đến TATE Modern là bảo tàng về nghệ thuật đương đại rất nổi tiếng của Anh nằm bên dòng sông Thames.
Nói ra thì xấu hổ chứ mình chả biết mô tê gì về cái này cả, mình đến để đi cầu trượt thôi. Ở đây có cái cầu trượt vòng ấn tượng lắm. Mình trượt một lần rồi nhưng phải cố trượt lần nữa vì nó sẽ bị chuyển đi chỗ khác. Mình trượt từ tầng hai xuống thôi, vì tim mình là tim thỏ. Trượt từ tầng năm xuống thì chắc là “đi” ở giữa đường nên không dám.

Kết thúc ngày lượn lờ là màn chụp ảnh ở nhà thờ St.Paul, một trong những nhà thờ cổ kính và đẹp nhất ở London.

Đổi gió tí

Nhiều bác thắc mắc, sao em chả viết gì về học hành nhỉ? Khổ, học hành thì lúc nào mà chả như lúc nào. Sách đấy, vở đây, bài tập, phỏng vấn, gỡ băng, tìm đề tài, “ngâm cứu”…Càng học càng thấy mình chả biết gì. He he, vì vậy, bốn ngày qua, em vứt sách vở vào một xó và đi các thành phố phía Bắc nước Anh để chơi.
Đặt vé đi Leeds, Manchester, York và Liverpool, nhưng cuối cùng em bỏ qua Manchester vì đi qua nó trên đường đến Liverpool, em chả thấy nó có gì đặc biệt. Sorry Manchester và Old Trafford nhé.
Đại khái chuyến đi để lại nhiều cảm xúc.
Một la mã: Leeds – điểm dừng chân quan trọng vì có nhà bạn ở đấy thì lại chả có gì để xem. Cũng chả bất ngờ lắm vì bạn đã cảnh báo rồi. Leeds là thành phố công nghiệp, khô khan và buồn tẻ. Nó chả ra mới, chả ra cũ, nhàn nhạt. Nhưng các bạn ở đấy thì vui và thích mua sắm. Mình cũng đua đòi tí nhưng chỉ dám mua một cái váy trắng và hai đôi hoa tai. He he. Các bạn giận lắm, vì mình “yếu lại còn ra gió” í mà. Cơ khổ! Em cũng thích shopping nhưng London đắt điên lên, em shop thì em chết đói à. He he he he.
Hai la mã: Liverpool đẹp. Thành phố này xứng đáng là thủ đô văn hoá của châu Âu năm 2008. Cả thành phố đang được sửa sang lại nên nó như cái công trường. Nhưng Liverpool thực sự mang màu sắc văn hoá riêng biệt và rất đáng yêu. Không yêu không được vì đây là thành phố biển. Ngồi uống cà phê latte (có kem bên trên) bên bến tàu Albert. Nắng nhẹ, gió nhẹ. Sướng.
Thành phố này có hai nơi phải đến là câu lạc bộ bóng đá danh tiếng Liverpool và bảo tàng của tứ quái The Beatles. Em ngố về bóng đá nhưng sau khi đến Liverpool thì hiểu vì sao các fan của Liverpool hay cho rằng những fan của MU là những người “sành điệu củ kiệu” và không hiểu thế nào là bóng đá. Liverpool giàu truyền thống luôn có những fan trung thành tự coi mình mới là những người hiểu thế nào là “bóng đá đỉnh cao”. Trong phòng trưng bày truyền thống của đội bóng ghi lại nhiều câu nói của các huấn luyện viên đội bóng. Nhiều câu hay phết. Ví dụ như First is first, second is nothing. (Số một là số một. Vị trí thứ hai là thật bại). Tham vọng thía cơ chứ nhẩy?! Các fan của Liverpool mê tít anh Gerrard. Ai đến cũng mua cái áo số 8 của anh này, mặc vào và đi lại tự hào lắm. Tất nhiên trừ em, em không mua. Mà em thắc mắc lắm, làm sao họ giữ lại được những kỷ vật từ thế kỷ 19, những ngày đầu thành lập bóng đá nhỉ?
Đáng tiếc lần này em không vào được sân Anfield, sân nhà của Liverpool, vì họ đã có đủ người đăng ký tham quan đến tận cuối tháng cơ. Số em hơi “con ruồi” nên không biết mà đặt vé trước. Thôi đành phục thù vào sân khác vậy. London cũng có vài sân hay ho mà.
Trong bảo tàng của Beatles ấn tượng nhất là căn phòng màu trắng mà John Lennon đã quay trong clip Imagine. Một căn phòng tinh khôi và giai điệu của bài hát ước vọng cho hoà bình thế giới. Em chỉ muốn đừng mãi ở chỗ đó, để nghe bài hát đó. Nó ấn tượng đến mức về đến London rồi em mất ba tiếng để ngâm cứu lại The Beatles. Học hành thế thì học hành giề!!!! Ke ke ke ke.
Ba la mã: York đẹp điên lên í. Ai đến Anh mà không đi York thì thật phí. York cổ kính và lãng mạn, xem ra không thua Edinburg là mấy tí. York có nhà thờ York Minster có thể làm sững sờ những ai yêu kiến trúc. Em đi cũng kha khá nhà thờ ở Anh và đến Notre Dame ở Pháp rồi nhưng cũng tí nữa ngất xỉu vì choáng trước vẻ đẹp của York Minster. Đại khái là đẹp lắm, đẹp chết đi được í. Ặc ặc.
À, York còn có cái bảo tàng lớn nhất thế giới về xe lửa. Vào cái bảo tàng này mà không lạc mới là chuyện lạ. Có bao nhiêu loại xe lửa từ thời nảo thời nào đến nay, người Anh đều trưng vào cái bảo tàng này. Bảo tàng như nhiều nhiều nhà ga gộp lại. Em xí xọn chui vào cái tàu lửa có tên là “Bullet Train” của các bác Nhật bổn. Chui vào xong, ngồi vào ghế thì ngệt mặt ra í. Bao giờ nhà mình mới có cái tàu chạy 300 km/h này nhỉ? Tàu này chạy thử năm 1996 được 443km/h trong điều kiện đường ray bình thường. Nó có thể đạt tới kỷ lục thế giới là 581km/h.
Nếu bảo tàng này mà biết nhà mình đang dùng cái tàu từ hồi Pháp lâu lẩu lầu lâu thì chắc họ cũng đến xin mang về cho vào bảo tàng nhỉ. Biết đâu mình lại được ghi vào kỷ lục thế giới í chứ. Kỷ lục í có tên là Nước sử dụng hệ thống xe lửa lâu đời nhất.
Em dạo này cứ ngây thơ mơ mộng lắm. Cái này gọi là “hồn nhiên như cô tiên” í mà. Các bác thông cảm. Đừng mắng em tội nghiệp. Ke ke ke ke.

(Bài viết 16.04.2007 20:26)

Linh tinh

Số là thế này: Ở nhà bố mẹ hỏi sao dạo này đi chơi mà không học thế. Dạ thưa là cả tháng 4 này con được nghỉ Xuân nên không phải đến trường. Chỉ ở nhà làm vài bài tập. Còn lại là phải đi chơi, không đi thì buồn chết mất. Bố bảo ối giời ôi sao đi chơi nhiều thế (nguyên văn nhé).
Con hỏi thế sao lại không nên đi? Bố bảo vì thế giới nhiều bất ổn. Con bảo kệ thế giới thôi, người ta vẫn phải đi bố ạ. Bố bảo nói thế thế thì bố chịu roài. (Tính bướng thì đi Tây vẫn không sửa được! He he).
Thực tế thật đáng tiếc và đáng buồn là thế giới lúc nào cũng bất ổn. Đất nước nào, khu vực nào cũng có những vấn đề khó giải quyết của họ. Thế giới chưa bao giờ im tiếng súng, chưa bao giờ hoàn toàn dân chủ hay vắng bóng những người chịu đau khổ lầm than. Kể cả ở những nước tiên tiến, người ta vẫn luôn phải sống trong sợ hãi.
Vụ thảm sát ở trường đại học kỹ thuật Virginia ở Mỹ ngày hôm kia là một ví dụ về một nước Mỹ còn ngổn ngang nhiều vấn đề. Ở một đất nước luôn tự hào về nền dân chủ của mình, luôn cho rằng mạng người quý hơn mọi thứ, hơn 30 người thiệt mạng trong vòng 2 tiếng vì một cậu Hàn xẻng chán đời vì thất tình rồi nổi cơn điên bắn chết các sinh viên và giáo sư trong trường. Nước Mỹ cho phép cá nhân sở hữu súng. Cả xã hội đều có thể trang bị vũ khí để tự bảo vệ mình trước những hiểm nguy. Nhưng bất kỳ ai mang vũ khí cũng đều có thể trở thành người nguy hiểm có thể gây hại cho người khác.
Thế là cả xã hội đều trở thành những người nguy hiểm. Nếu cậu Hàn xẻng kia không thể có súng một cách dễ dàng, nhiều khả năng vụ thảm sát có thể đã không xảy ra. Bao nhiêu người cha, người mẹ, người con đang là niềm tự hào và hy vọng của các gia đình đã không chết một cách oan uổng, lãng nhách như vậy. Chết như vậy thật phí phạm.
Nước Anh có giống nước Mỹ không? Về căn bản, người Anh có quyền tự hào hơn người Mỹ về một lịch sử giàu truyền thống, nền văn hoá đa dạng và nền văn minh lâu đời. Có lẽ không nhiều người Mỹ đủ tự tin để nói rằng họ dám so sánh với nước Anh về những vấn đề này. Nhưng có vài thứ người Mỹ có thể so sánh được.
Thứ nhất, số người thừa cân ở nước Mỹ chả kém nước Anh. Đây là vấn đề của các nước phát triển. Họ ăn quá nhiều thức ăn nhanh. Cái gì cũng làm sẵn, đóng hộp, bày biện sẵn, phục vụ hàng loạt, rất nhiều. Mấy đồ này dùng nhiều chất bảo quản, tất nhiên không thể bằng đồ ăn tươi mình tự nấu. Dân ở đây kỳ lạ lắm. Người thì không dám ăn cái gì vì sợ mập, người thì ăn không phanh lại được. Ăn đủ mọi thứ vớ va vớ vẩn, chả khoa học gì cả. Ăn quá nhiều. Hãi lắm. Bởi vậy người họ mới to đuỳnh đoàng ra, nom đôi khi dị dạng. Nhưng có hề gì đâu. Họ giàu nên dùng tí dao kéo lại đẹp ra, eo nhỏ bụng thon ngay.
Thứ hai, mối hiểm nguy ở nước Anh chả kém nước Mỹ. Không ai dám chắc là ngày mai ở nước Anh sẽ không thể diễn ra thảm cảnh tương tự ở Mỹ. Từ hồi sang đây chưa thấy chú nào, ngoài cảnh sát, mang súng nghênh ngang ngoài đường. Tuy nhiên, ngày nào trên báo cũng có tin có người bị đâm chết, bắn chết, đánh nhau mà chết. Báo chí TV lại được phen ầm ĩ, mời đủ họ hàng, bạn bè, người thân thầy cô nói về nạn nhân. Chết kiểu đấy gọi là chết vớ vẩn. Đó là chưa nói đến một nước Anh đang trong thời kỳ chiến sự. Kiểu này cũng như trong bóng đá thôi, dồn lên tấn công bên sân đối phương nhưng không làm gì được đối thủ, đến lúc bị phản công thì chạy về đỡ nhưng không kịp.
Tuy nhiên, khả năng chết vì ngộ độc thức ăn, cúm gà, tai nạn giao thông thì rất hy hữu. Mọi thứ đều ở mức an
toàn cao. Chỉ ngại chú nào chán đời giấu quả bom vào túi mang lên xe buýt hay tàu điện ngầm. Khả năng này cũng cao phết.
Chết kiểu nào thì chết, trước khi chết mà được tung tăng vui vẻ như con vịt trong Kew Garden ở London này cũng tốt. Con vịt đi một mình trong cái khu vườn to nhất nước Anh này. Chả ai để ý hay đuổi theo nó bắt về nấu xáo măng (nói mà thèm!). Nom nó rất hào hứng và vô tư lự.
(Bài viết 18.04.2007 00:14)