Old and new

Đôi khi tôi tự thấy mình thật cũ kỹ và bảo thủ. Không những tôi không dễ tiếp nhận cái mới, và nhiều khi không thể tiếp nhận vì sự nhận thức không cho phép, mà còn vì tôi không sẵn sàng để chấp nhận rằng ở đâu đó trên trái đất này có những điều khác những gì mà tôi vẫn cho rằng đúng.

Tôi hay nghĩ rằng phở là món ăn tuyệt vời của dân tộc mình, rằng ngon nhất, rằng tốt cho sức khoẻ nhất, rằng chỉ có món đấy là nhất. Tôi cho rằng chỉ có món như cơm, rau, đậu phụ mới là ngon. Rằng gà rán thì chỉ chấm với nước mắm chứ không thể chấm với một loại sauce làm sẵn nào đó vừa ngọt vừa nhạt được.

Tôi hay nghĩ rằng chỉ có áo dài là đẹp nhất, là tôn vẻ đẹp của người phụ nữ nhất, là văn hoá nhất, và là sexy nhất.

Tôi hay nghĩ rằng chỉ nên ăn ba bữa chính thôi, sáng là phải ăn vào 7h, trưa vào 12h và tối là 6h. Nếu ăn chệch giờ đi là không tốt cho sức khoẻ, là không bình thường.

Tôi không sẵn sàng để ăn những món mới. Tôi lơ đãng nhìn những món ăn được bày biện ngon lành, đẹp mắt ở những nhà hàng, ở các tiệm ăn. Tôi không thích vì chúng là các món ăn của Ấn Độ, của Tàu, của Thái, của Ghana, của Hàn Quốc, của Thổ Nhĩ Kỳ… (em phải confess là em thích đồ ăn Pháp và Ý). Tôi luôn nghĩ rằng đồ ăn của Ấn Độ thì cay lắm, của Tàu thì nhiều mỡ lắm, của Thái thì không ngon, của Ghana thì chả giống ai, của Hàn Quốc thì cay, của Thổ Nhĩ Kỳ thì làm sao ngon bằng VN!

Vậy mới chết!

Vậy mới  khổ!

Người ta bảo rằng con người chỉ yêu cái gì họ thích (đúng quá), chỉ thích cái gì họ hiểu.

Chả thế trách tôi được, phải không? Vì tôi không hiểu.

Không trách, nhưng tôi bỏ lỡ đi nhiều cơ hội.

Được nếm những món ăn từ mọi nơi trên thế giới, những gia vị mà nếu ở nhà với mẹ tôi sẽ không bao giờ có dịp thưởng thức.

Được hiểu những phong tục, những nét văn hoá của các nơi khác. Để hiểu rằng có những con người không cùng màu da với mình, không để kiểu tóc giống mình, không có mũi tẹt như mình, không ăn bằng đũa như
mình.

Tôi không cười họ, cảm thấy sợ họ, coi thường họ, khinh họ vì họ khác mình.

Tôi chấp nhận sự khác biệt, đồng ý rằng đó là một phần tất yếu. Đồng ý rằng thế mới là một tinh thần khoẻ mạnh. Một tinh thần chấp nhận sự
khác biệt. Thế mới là cuộc sống khoẻ mạnh.

Khi tôi chỉ nhìn được từ trong nhà ra đến đầu ngõ, hoặc cùng lắm đến đầu phố, chỉ biết đến con cún nhà hàng xóm và con mèo nhà mình thì làm sao chấp nhận được có người nuôi trăn và chim đại bàng làm cảnh trong nhà.

Mở mắt và đeo kính. Đó không chỉ là mở mắt và đeo kính.

Comments