Lời mời

Bài này viết vào ngày 3-1-2007. Đọc lại thấy thật là buồn cười. Ôi cái tính ngây thơ của mình, vẫn thật là đáng yêu hí hí.

getrealTừ khi mình đến nước Anh (tháng 9-2006), trong số nhiều lời mời mình đưa ra với các bạn bè, đồng nghiệp, có một lời mời mà mình sẽ rất nhớ. Nhớ vì lời mời đó đem lại cho mình nhiều sự vui vẻ trong sáng.

Bill là bạn cùng khoá. Cậu ta tên thật là Vasilli, năm nay 23 tuổi, vẫn còn là fresh meat như bọn bạn cùng nhà hay gọi (Ấy, bạn ấy rất hấp dẫn với các cô gái nhá! Con trai Hy Lạp mà. He he. Đấy là tớ nghe nói vậy chứ tớ chưa kiểm chứng).

Mình làm bài tập nhóm với cậu này. Một hôm, trên đường đi phỏng vấn về, hai đứa ghé ăn Burger King. Cậu ta bảo từ hồi sang đây, cậu ta hay ăn bánh mỳ quá. Mình buột miệng: Hay lúc nào rảnh, mời cậu đến nhà tớ, tớ sẽ nấu (cơm) cậu ăn.

Mắt Bill sáng lên: Loan, thật không? Ôi, sao mày tốt thế! Đây là lời mời tuyệt vời nhất mà tao từng có từ khi sang đây.

Dĩ nhiên là mình cũng rất vui khi thấy cậu fresh meat này vui thế. Mình bảo mình sẽ rán nem cho cậu ta ăn.

Deal! Cậu ta sẽ đến vào thứ 2, sau khi lớp học tan.

Thứ hai, mình đi chợ. Hết 17 bảng (vẫn nhớ đấy). Khệ nệ mang về (đi bộ từ siêu thị đến nhà cả đi cả về hết 40 phút để tiết kiệm 2 bảng!). Chất vào tủ lạnh.

Trời tối dù mới có 4h30. Mình và Bill cùng đi về. Cậu ta líu la líu lo, rất excited, và appreaciate lời mời của mình.

Hai đứa đi qua Tesco. Bill ghé vào mua chai rượu. Nó bảo đây là truyền thống của người Hy Lạp. Tốt thôi. Mình thích uống rượu mà.

Hai đứa về đến nhà. Mình giới thiệu Bill với các bạn. Bill rất vui. Mình vừa nấu nướng, Bill vừa nói chuyện, vừa trả lời điện thoại. Ôi giời, cậu này “sát gái” quá, trả lời không biết bao nhiêu điện thoại gọi đến. Rồi cậu ta kể mọi chuyện trên đời, rồi hỏi mình mọi thứ về VN, về chiến tranh, về quan hệ với Mỹ. Cậu sẽ trở thành cameraman, nếu may mắn thì sẽ là journalist, học TV mà.

Mình bảo: Này Bill, theo tớ biết thì bình thường, nếu một cô gái mời một anh chàng về nhà ăn cơm, bọn Tây sẽ hiểu là cô ta muốn “have sex”, nhưng xin cậu đừng hiểu như vậy /(Híc, xin đấy nhá!). Tớ hoàn toàn mời mày về nhà ăn cơm vì tớ muốn nấu cho cậu thưởng thức món ăn của bọn tớ, và tớ nghĩ cậu sẽ rất thích , OK?

Bill tỏ ra rất thoải mái: Dĩ nhiên Loan ạ. Tớ biết cậu như thế mà. Yên tâm đi.
Rồi cậu ta lại lăng xăng chạy giúp phụ mình thái cái này, nhặt cái kia, chuẩn bị đĩa hoa quả ăn tráng miệng. Cậu ta chẳng khéo tay lắm, nhưng được cái nhiệt tình.

Rồi cậu ta kể về đời tư của cậu ta. Sóng gió phết, tình trường hơi bị hay.
Kết thúc 1 tiếng là một đĩa nem rất ngon bày lên, nước chấm ngon lành, rau sống ngon lành. Tất cả đã sẵn sàng. Mở rượu.

“Loan, it is brilliant.” Cậu ta đã thốt lên như vậy khi ăn thử miếng nem đầu tiên. Rồi cứ xuýt xoa mãi. Cậu ta ăn ngon nghẻ. Mặt rạng ngời niềm vui (ăn là một trong tứ khoái mà lị).

Các bạn cùng nhà ra ngồi nói chuyện. Cả bọn cùng nghe nhạc, tán chuyện rất vui. Bill hẹn sẽ đưa mình đi ăn đồ ăn Hy Lạp. Nói theo ngôn ngữ báo chí VN thì: Thanh Loan vui vẻ nhận lời và hẹn sẽ đi vào một dịp thích hợp.

Buổi tối kết thúc lúc 11h.

Mình thích mời ai đó, họ nhận lời vì thích, vì cảm kích. Nếu họ không đến được vì bất kỳ lý do gi, hãy nói ra. Có một kiểu phản ứng mà mình rất ghét: Úp úp mở mở, đến cũng không nói, không đến cũng không nói. Không nói vì sợ mình không thích. Ôi chao, đến khi nào họ mới hiểu rằng mình thích mọi việc rõ ràng. Mình chẳng ghét ai vì những chuyện vớ vẩn như vậy.

Ấy là chưa nói đến có người còn không đến vì chỉ có mỗi mình ở nhà (mà họ là con trai). Ôi chao (tập hai), mình yếu ớt đến nỗi để họ làm hại mình (trước khi mình làm hại họ. He he) được ư? Làm sao mà qua được cái security gate ở Francis Rowley Court nhỉ?

Vì những gì trong sáng nhất của tình bạn và tình đồng hương tại nơi có nhiệt độ 2 độ C như bây giờ, hãy bỏ những suy nghĩ ngốc nghếch đó ra khỏi đầu đi. GET REAL!!!!

P.S: Bây giờ, nhờ Facebook, mình và cậu Bill đó vẫn liên lạc rất thường xuyên và duy trì một tình bạn tốt. Lại còn đến thăm được quê hương của cậu ta nữa chứ.

Comments