Lovely London

Một trong những bài viết về London…

Sách nói rằng: Bad news sell papers. Tin xấu thì bán được báo. Ừ, cũng đúng. Tin sốc, giật gân. Nếu 4 tháng trước mà ai nói với mình rằng London is lovely thì mình sẽ cười ngặt nghẽo mà bảo rằng “Vớ vẩn”. Khi đó, với mình London bẩn, ồn ào, ầm ĩ, lộn xộn, thức ăn thì chán ốm. Nói chung là chả có taste gì.

Bốn tháng sau, London vẫn thế, chỉ có mình là khác. Ơ hay, nếu London có những nét đáng yêu thì tại sao mình lại không nhìn nhận nó nhỉ?

1/ Sáng nay, mình vẫn chậm chạp và lười biếng như mọi ngày. 9h mới ngủ dậy vì 3 h sáng mới đi ngủ. 10h có tiết học writing and reporting. Kéo rèm cửa thấy ngay một màu trắng xoá. Tuyết phủ trên mái nhà. Mỏng thôi, nhưng đủ kín để làm nổi lên những làn khói mong manh từ những ống khói mọc lên từ những nóc nhà. Trễ nải và lãng mạn. Ngày đầu tiên của mùa đông London có tuyết.

Ở đâu đó trong thành phố, rất nhiều chuyến tàu bị muộn vì thời tiết khắc
nghiệt. Còn mình ở trong trung tâm, cách trường 10 phút đi bộ, chả bị ảnh hưởng gì cả. Vì vậy, tự thưởng cho mình sự sung sướng được ngắm tuyết, thả hồn mình thư thái hơn. 10 phút sau thì cuống lên nướng bánh mỳ, phết bê và jam vào đấy, gói vào giấy. Trước đó thì tranh thủ uống 1 ly to sữa và mặc quần áo ấm, khăn mũ găng tay đầy đủ. Vừa đến trường vừa gặm bánh mỳ.

2/ Đến lớp bị muộn 3 phút. Ngày thứ 3 của kỳ hai, thấy lớp học thân quen hơn. Mọi người có nhiều chuyện kể cho nhau nghe sau kỳ nghỉ đông gần 2 tháng (dài dã man, phát chán ngấy cả lên. Ơ, nhưng mà nếu có tiền đi chơi thì cũng…thích).

Lira, cô tiểu thư con một ông trùm buôn bán thực phẩm ở Malaysia mặc nguyên tông màu hồng, có lẽ cũng không phù hợp với dáng vóc hơi quá khổ của bạn nhưng mình biết bạn rất thích màu hồng mà. Lira đi nghỉ ở Bali về, ca ngợi hòn đảo này hết lời. Mình muốn sau này sẽ đến đấy nghỉ. Lira là người thứ bao nhiêu khen hòn đảo đấy rồi mình cũng chả nhớ nữa.

William, anh chàng người Mỹ khiến cả lớp cười bò ra vì sự so sánh woman is like car. They are fast. Anh ấy bảo rằng I like fast car and fast woman. Cool! Hi hi.

Neha, đến từ Ấn Độ đã có 5 năm làm việc tại Nhật Bản cho hãng tin Bloomberg. Bạn ấy có bố ở Tokyo nên học và làm luôn ở đấy. Neha nói tiếng Anh rất hay, không hề pha trộn âm điệu như kiểu nói của người Ấn. Lý do mà bạn ấy bật mý là “I used to have a British boy friend.” Good advice for me. Hihi.

<!– /* Style Definitions */ p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal {mso-style-parent:””; margin:0in; margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; font-family:”Times New Roman”; mso-fareast-font-family:”Times New Roman”;} p {mso-margin-top-alt:auto; margin-right:0in; mso-margin-bottom-alt:auto; margin-left:0in; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; font-family:”Times New Roman”; mso-fareast-font-family:”Times New Roman”;} @page Section1 {size:8.5in 11.0in; margin:1.0in 1.25in 1.0in 1.25in; mso-header-margin:.5in; mso-footer-margin:.5in; mso-paper-source:0;} div.Section1 {page:Section1;} –>

Ohmed, anh chàng phóng viên người Iran thì buồn hơn sau kỳ nghỉ ở quê nhà. Anh nói rằng tương lai mù mịt chả biết thế nào, vì Iran đóng cửa nhiều tờ báo vì sự kiểm duỵêt của chính quyền. Nhiều đồng nghiệp của anh trong nước đang bị thất nghiệp. Buồn thế

Còn anh Ahmed, người Iraq, thì tạo ấn tượng với mình là hơn mình có 3 tuổi mà đã hói gần hết đầu. Hi hi. Ahmed trông đạo mạo nhưng cũng hay pha trò cười, nhiều  lúc ngơ ngác như trên cung trăng rơi xuống.

Bạn Marie, người Pháp, thì lúc nào cũng vui vẻ. Marie ăn mặc rất có gu. Dáng người cao dỏng, tóc ngắn và xoăn, lại má núm đồng tiền, Marie dễ gần, chỉ có điều hút thuốc nên chả mấy khi mình đứng gần. Lớp học có hai sinh viên người Canada mới đến là exchange student. Một bạn khiến mình choáng vì mới 24 tuổi mà nói được 5 thứ tiếng. Bạn kia có vẻ học chăm chỉ, cùng nhóm là project môn Journalism and Society với mình nên hy vọng là ok. He he.

À, còn bạn Brazil nữa chứ, sáng nay bạn ấy cũng giống mình, háo hức vì tuyết rơi. Bạn ấy chụp hình rồi gửi về cái xứ Brazil nắng gió với những vũ điệu samba bốc lửa. Mình dại thế, không chụp vì hy vọng mai sẽ có tuyết lại. Chả biết có
không. Keep fingers crossed!

3/ Mua cái bánh pizza 2 bảng trong căng tin rồi ngồi gặm. Gặm xong vào phòng vi tính ngồi để gửi email và làm vài việc lặt vặt trước khi lên thư viện đọc nốt cuốn sách(Ấy là mình tính thế). Ai ngờ vào gặp ngay một em Việt Nam ở đấy. Hai chị em lại rủ một bạn khác đi uống cà phê ở Starbuck. Ham chơi vốn sẵn tính giời. Chỉ làm được nửa việc cần làm.

4/ Đến ga Angel để uống cà phê. Đang định mua thì bạn kia lại hẹn được với Hà
Anh, cô người mẫu VN duy nhất đang làm việc tại Anh. Thế là lại đi Leicester Square để gặp Hà Anh phỏng vấn. Đến nơi thì Hà Anh chưa kịp đến, ba người lại rủ nhau đi Café de Hongkong ăn cơm vịt. Ngon tuyệt. 5 bảng. Ăn xong thì vừa kịp Hà Anh đến. Bốn người dắt díu nhau vào một cái Starbuck ở đấy. Ấm cúng và lịch sự. Nói chuyện với Hà Anh đến tận 6h. Hà Anh đã thay đổi cái nhìn không mấy thiện cảm của mình trước đây với các cô người mẫu.

5/ Chưa về. Đi bộ đến Oxford tính mua sắm vài thứ, nếu rẻ. Đi cả phố chả có gì

khả dĩ. Cái mình thích thì nó không thích mình (vì đắt). Thế là đành thất thểu
về. 8h về đến nhà. Dọn dẹp vì mai người ta sẽ kiểm tra độ sạch sẽ của nhà cửa
bếp núc. Rách việc thế. Tháng nào cũng đến nhỉ, mình chả thích tí nào. Mình ở
bẩn thì mình chịu chứ ai chịu. He he.

6/ Một đống bài tập phải làm, một cái assignment due vào sáng mai cần kết thúc nốt, chuẩn bị cho chuyến đi Pháp. Ấy vậy mà vẫn còn muốn ngồi update website thế này đây. Đơn giản chỉ vì tự nhiên, mình thấy yêu
London quá.

Yêu đấy, cho mình hôn London một cái nhé. Kẻo mai lại tự dưng hết yêu thì chả thèm hôn đâu!

“”Tối về, anh lái tube chuẩn bị chuyển bánh, đã đóng cửa tube rồi, thấy mình hớt hải chạy như ma đuổi đến gần, ghé vào buồng lái nhìn một tí. Thế là anh ấy mở cửa ra cho mình. Đỡ phải đợi 3 phút. Đáng yêu thế không biết! Thank you!””

Comments