Nhưng cũng có nghĩa là tôi đang cố gắng đến thành phố không hoàn toàn là của mình. Một định nghĩa về nhà là nơi mà chúng ta có thể là chính mình nhất. Và khi nào chúng ta là chính mình hơn mà không phải là khi đi bộ, trong không gian thiên nhiên để ta lặp lại một trong những hành động đầu tiên được học của cuộc đời? Đi bộ – một hành động đơn giản, buồn tẻ, cứ đặt một chân lên trước chân kia để không bị ngã hóa ra không hề đơn giản khi da của bạn màu đen. Đi bộ một mình với tôi có thể là tất cả, nhưng không hề tẻ nhạt; tẻ nhạt là xa xỉ.
Nhấc một chân lên, đặt chân kia xuống, tạo đà để chân nghỉ nhịp nhàng. Chúng ta mong muốn nhìn, nghĩ, nói và thoát khỏi thực tại. Nhưng hơn tất cả, chúng ta muốn tự do. Chúng ta muốn có tự do và niềm vui được đi bộ mà không sợ hãi – không khiến người khác sợ hãi – dù chúng ta đi ở đâu. Tôi đã sống ở TP.New York gần 10 năm và chưa thôi đi dọc theo những con phố đầy mê hoặc . Tôi chưa thôi mong mỏi được tìm thấy niềm khoái cảm của thời bé nhỏ ở những con phố ở Kingston. Cũng như càng biết nhiều về đường phố TP.New York, nó càng khiến tôi thêm xa cách nhà của mình và những con đường nơi đây. Tôi đi bộ trên những con phố, vô hình và quá nổi bật. Thế nên tôi vẫn đi, dằn vặt giữa ký ức và lãng quên, giữa ký ức và lòng tha thứ.
Hết
Bài viết lần đầu đăng tải trên Freeman’s, tạp chí chuyên giới thiệu cây bút văn chương mới xuất bản một năm hai lần. Garnette Cadogan chuyên viết về văn hóa và nghệ thuật cho nhiều ấn bản. Hiện anh đang viết sách về đi bộ và một cuốn khác về nhạc sĩ Bob Marley. Garnette sống ở TP.New York và là nhà nghiên cứu tại viện Nghiên cứu cao cấp về văn hóa tại ĐH Virginia.
* Tản văn được đăng trên Tuổi Trẻ Cuối Tuần.