Người da đen đi bộ – hay cảm giác của người da đen trong xã hội Mỹ

Người da đen đi bộ bị hạn chế trải nghiệm đi bộ, không có trải nghiệm lãng mạn cổ điển của tản bộ một mình. Nó buộc tôi phải liên tục tương tác với người khác, không thể hòa mình cùng những kẻ lang thang ở New York mà tôi đã đọc về họ hay hi vọng được tham gia. Thay vì đi vô định với Whitman, Melville, Kazin, và Vivian Gornick, thường thì tôi cảm thấy mình rón rén với gia đình Baldwin’s—gia đình Baldwin được mô tả từ năm 1960: “Đúng là hiếm có người Harlem nào, từ thành viên nhà thờ thận trọng nhất tới thanh niên lười nhác nhất lại không thể kể tràng dang đại hải về chuyện kém cỏi,bất công, hay nhẫn tâm của cảnh sát. Chính tôi đã chứng kiến và chịu đựng chuyện này hơn một lần rồi.”

Người da đen đi bộ khiến tôi cảm thấy càng cùng lúc bị tách khỏi thành phố, bị coi như nghi phạm, và càng gần gũi với thành phố bao nhiêu thì tôi càng phải cảnh giác bấy nhiều. Nó khiến những lần dạo bộ của tôi trong thành phố trở nên có mục đích, đưa tôi trở thành một phần của dòng chảy hơn là chỉ là kẻ đứng bên lề quan sát.

Comments