Tết muộn

Chiều 25-2, tức mùng 8 tết, người Việt Nam tại Anh mới tổ chức mừng xuân mới. Khoảng 100 người đến dự. Con số nhỏ tí. Cũng phải thôi, nếu xét về tính chất khá đặc biệt của cộng đồng người Việt Nam tại Anh, và độ “rải rác” của các gia đình.
Buổi gặp mặt đơn giản như không thể đơn giản hơn. Nơi gặp gỡ là một khu nhà cộng đồng ở Deptford. Hình như ngôi nhà là nhà trẻ hay sao ấy, vì nhà vệ sinh chỉ có cái hố xí bệt bé tí dành cho trẻ con.
Deptford là khu có người Việt sinh sống đông thứ 2 ở London,
sau Hackney. Đông bao nhiêu thì chưa biết (sorry). Phông màn sân khấu màu đỏ, có vài hình cắt dán mang dáng dấp cành đào đỏ, chữ chúc mừng năm mới Đinh Hợi màu đỏ, chữ Hội người VN tại Anh và Đại sứ quán Anh thấp ở dưới phông, màu xanh. Sân khấu gỗ. Có khoảng 50 chiếc ghế dựa, sau
những chiếc ghế là 2 dãy bàn để đồ ăn. Bánh chưng có vẻ giống ở nhà (sau khi ăn thì thấy nó not bad), nem rán (món nem nay không hiểu ai làm, hoặc mua ở siêu thị nào mà nó chẳng giống ai nên mình không ăn), có quýt, có giò, có món nộm mà mình chưa kịp ăn món nào thì đã hết (chắc vì ngon). Bằng đấy món thì không thể gọi là nhiều và hoành tráng được. Mình chỉ ăn một miếng bánh chưng và một miếng giò.
Buổi gặp mặt có đủ thành phần: đại sứ quán, hội người VN tại
Anh, doanh nhân, sinh viên, người già sống ở Anh 28 năm đến em bé mới 5 tuổi. Bé 5 tuổi đáng chú ý nhất trong cuộc gặp mặt (theo thiển ý của mình). Bé tên Samantha, có mẹ người Việt bố người Triều Tiên. Bé xinh xắn dễ thương, nhưng không nói được tiếng Việt, mình phải nói chuyện với bé bằng tiếng Anh. Bé mặc áo dài đỏ, tết tóc cài nơ đỏ. Mình khen đẹp lắm, xinh lắm. Chỉ mong bé vì yêu chiếc áo dài đỏ, bé sẽ học tiếng Việt, và yêu quý nước Việt Nam khi bé lớn lên. Đơn giản thế thôi đã.
Buổi gặp mặt có đủ màn lễ tân: lời chào mừng từ một tờ giấy
gấp nhỏ; dáng vẻ rụt rè chắp hai tay đằng trước của một nhân vật mà đáng lẽ theo mình cần phải ăn nói đĩnh đạc, đàng hoàng; bài diễn văn kể vài công trạng, vài tiết mục văn nghệ văn gừng, số xố có thưởng, ăn uống, vận động gây quỹ…
Vẫn biết là không thể so sánh với người khác được, nhưng có
ai cấm mình cảm thấy tủi thân phần hai, có ai cấm mình mong muốn một cộng đồng vững mạnh, tổ chức một cái Tết đúng ngày giờ, vui tươi, hào hứng, đúng nghĩa Xuân.

Tâm trạng khiến mình cáu với người bán hàng ở Sainbury. Mua chai rượu, tự nhiên họ nó hỏi mình ID card để chắc rằng mình trên 18 tuổi. Oái giời ôi, trông già chát thế này rồi còn nghi dưới 18 tuổi. Mình cáu, và trả lại chai rượu, với lý do là không thích đưa ID card. Họ bảo đây là nguyên tắc, nếu không làm thế, họ sẽ bị phạt tiền. Mình bảo, kệ , mình không thích mua nữa.Bực cả mình.
(Bài viết 26.02.2007 06:18)

Comments