Tự nhiên hôm nay trời mưa. Lâu lắm rồi trời London mới có mưa. Mấy hôm vừa rồi nóng quá. Mình ngồi ở bàn học, quay mặt qua phải nhìn ra cửa số. Những giọt mưa chạm nhẹ vào cửa kính, rồi chảy xuống. Từng giọt, từng giọt, từng giọt.
Trong phòng hơi lạnh, mình bật lò sưởi lên cho ấm hơn một chút. Lại nhìn ra cửa sổ. Nước mưa làm ướt cửa kính, làm mờ cửa kính. Chả nhìn rõ ngoài trời. Chỉ thấy mờ mờ có cây xanh, lá đang rung rung trước gió. Cái cây đấy to lắm.
Ở trung tâm London chả có cây mấy. Toàn nhà thôi. Đấy, xung quanh cái cây đấy là nhà cả. Lạnh lẽo lắm.
Mình ước gì sẽ có một ngôi nhà có vườn. Mình sẽ trồng cây và hoa trong vườn đó. Hoa đủ màu sắc. Rực rỡ lắm, đẹp lắm.
Rồi mình sẽ đọc sách và nghe nhạc trong vườn đó. Hy vọng sẽ có những chú chim kéo về làm tổ. Chim ơi, bướm ơi, về nhé. Tớ sẽ không bắt bướm để ép vào vở đâu. Tớ cũng chả bắt chim làm món rô-ti đâu.
Trời sáng hơn một chút rồi. Bây giờ đã là gần hai giờ chiều rồi. Phòng ấm hơn một chút rồi, tí nữa lại nóng chảy mỡ ra mà xem. Sao mỗi lần mình bật sưởi lên là y như rằng cái phòng mình như phòng tắm xông hơi thế nhỉ?
Yêu những phút giây bình yên lắm. Nhớ hôm qua đi xem phim, đến ga tàu điện ngầm Kings’ Cross, tự nhiên tàu dừng chạy, cảnh sát đặc biệt đứng chật cả nhà ga. Sợ xanh mắt mèo. Oái giời ôi, lại khủng bố à? Con bé run rẩy chạy ra ngoài định đi xem buýt. Tìm mãi chả thấy số xe buýt định đi đâu, đành lại run rẩy đi vào nhà ga.
Nhắm mắt bảo thôi sống chết có số cả.
Nhưng sự hỗn loạn ngoài đường phố không sợ bằng sự hỗn loạn trong tâm hồn.
Bình yên nhé. Bình yên…
(Bài viết 07.05.2007 12:54)