Bạn thấy thế nào khi gặp một người mà bạn thấy người đó như tỏa ánh hào quang ấm áp? Người đó vui vẻ, lắng nghe, không nói quá 2 giây về mình mỗi lần (số 2 giây là chỉ dấu cho thấy người đó không phải quá ám ảnh về bản thân mình.)? Họ hỏi, lắng nghe, rồi chia sẻ. Họ không phán xét. Họ hiểu cuộc đời là sự đa dạng. Họ hiểu sự hỗn độn và họ ôm vào lòng những sự hỗn độn đó. Họ bình tĩnh như mặt hồ. Họ đã thấy cơn cuồng loạn và họ hiểu vị trí của mình trong vũ trụ, hiểu quy luật cuộc đời, khích lệ những ai muốn làm tốt và an ủi động viên những người vừa thất bại. Bạn cảm thấy người đó có một trường năng lượng khiến mình thấy tự tin hơn, lạc quan hơn, vui vẻ hơn.
Hành trình năm tháng cuộc đời có thể khiến ta thay đổi về vật chất, lối sống, lối sinh hoạt, cùng với đó là những thay đổi của tầng thức tư duy, nhận thức cuộc sống, nhưng cái quan trọng, với mình, đến nay, là khi chứng kiến những con người có đầy sự hí hửng với cuộc đời. Sự hí hửng đấy, bản thân nó đã đem đến biết bao niềm vui. Sống thì phải vui. Không vui thì thật phí.
Nhìn lại giật mình thấy cuộc đời trôi đi quá nhanh. Mới ngày nào tràn đầy sinh lực, giờ thì thi thoảng thấy đau đầu gối hoặc uống một ly vang là thấy đầu nặng trĩu sáng hôm sau mãi mới dậy được. Đấy là cuộc đời gõ cốc cốc hello thời gian đây nè chớ quên ta. Thế nên khi một người sống cảm nhận thời gian trôi và vẫn giữ trong lòng sự hí hửng với cuộc đời thì nó mới tuyệt diệu làm sao.
Continue reading