8.000

Tiêu đề 8.000 này là 8.000 đôla chứ không phải giống như tiêu đề 300 của bộ phim nổi phềnh phềnh của Hollywood gần đây, nói về 300 dũng sỹ Spartan hiên ngang tiêu diệt quân thù Ba Tư xâm lược đâu nhé. Nó chả liên quan gì đến nhau cả.
Hãy hình dung 8.000 đôla là một cột mốc. Theo nhà nghiên cứu của Mỹ, ông David G.Myers, con người nếu có thu nhập hơn 8,000 đôla /năm thì cũng chả hạnh phúc hơn nhiều so với những người thu nhập 8,000 đôla.
Tức là hết cảm giác sướng hơn. 10.000 đôla hay 20.000 đôla thì cũng vậy cả.
Con số 8,000 đôla khiến mình cảm thấy thú vị. Thu nhập bình quân đầu người ở VN là hơn 500 đôla/năm (chính xác là 517 đôla), tức là mình còn chạy hụt hơi mới đến số 8,000 đôla của thế giới này.
Cần 12,7 năm nữa thì thu nhập bình quân đầu người của VN mới đạt được bằng Trung Quốc hiện nay (khoảng hơn 1.000 đôla). Nhưng Trung Quốc có đợi mình để đạt bằng, rồi làm “đôi bạn cùng tiến” đâu nhi?
Theo nghiên cứu của David, rõ ràng dân châu Á ít người được sướng lắm.
Chỉ có dân Tây là sướng thôi. Cách đây vài năm, thu nhập của dân các nước phát triển đã là trên 20.000 đôla Mỹ.
Nhưng số người cảm thấy “rất hạnh phúc” giảm từ 35% xuống còn 33%.
Giàu có gấp đôi nhưng không thấy hạnh phúc hơn. Tỉ lệ ly hôn tăng gấp đôi. Số
trẻ em thành niên tự sát gấp đôi. Tội phạm bạo lực gấp 4. Tỉ lệ người bị trầm cảm tăng đột biến.
Cảm giác sung sướng và hài lòng là quan trọng trong cuộc đời lắm.
Con người ta tham sân si đủ cả. Tham lắm, hận lắm, yêu lắm, lanh chanh lắm, thích nhiều thứ lắm.
Hãy quan sát lòng mình một cách thành thật xem mình muốn gì ?
Chúng ta muốn bình an hay kích động ? Phải chăng chúng ta đều náo nức muốn cái gì ?
Mỗi buổi sáng, chúng ta vội vã cầm lấy tờ báo để tìm các tin tức sôi nổi nhất. Nếu không có tin gì về chiến tranh, thiên tai, xáo trộn, khó khăn kinh tế – – thì chúng ta vất tờ báo xuống đất, và than rằng chả có gì đáng xem.
Có phải thế không ? Chúng ta muốn sống yên ổn, không thích xáo trộn, nhưng rất thích thú nghe nói về các sự xáo trộn của kẻ khác.
Chúng ta dành nhiều giờ để bàn cãi sôi nổi về người này, người nọ, chê bai ông này, diễu cợt bà kia.
Phải chăng chúng ta vẫn làm thế ? Có bao giờ chúng ta đặt câu hỏi, tại sao chúng ta lại làm thế không ?
Lòng ta còn ham tiền bạc, danh vọng, địa vị, sức khoẻ, và chỉ cầu bình an cho chính mình thôi, nên chẳng bao giờ thoả mãn.
Nếu ai có hỏi thì ta cũng sẽ chối quanh như đại đế Alexander chỉ xin một giấc ngủ bình an mà thôi.
Giấc ngủ bình an nào có khó, nào xa xôi diệu vợi, tốn công nhọc sức mới có. Làm sao ta có thể lao đầu vào vật chất phù du, xây dựng danh vọng địa vị, thỏa mãn cái phàm ngã hữu hình hoại đồng thời tìm sự bình an, yên tĩnh ?
Chính các điều trên đã phá vỡ sự yên tĩnh sung mãn của nội tâm tạ Phiền não là do chính ta tạo nên, chứ đâu phải hoàn cảnh phải không các bạn ? Ngày hôm nay chúng ta đã nói chuyện rất lâu rồi.
Các bạn sẽ còn trải qua một hành trình dài, gặp gỡ nhiều bậc danh sư, hiền triết. Tôi chúc các bạn tìm được niềm an tĩnh của tâm hồn.
Thế mới thấy sống khó, nhỉ? Về với u thôi!!!! À, khoan đã. Có nơi nào trả 8.000 không nhỉ?

(Bài viết 30.04.2007 17:39)

Comments