À Paris (part 2): Nghĩa trang Père Lachaise (part 3)

Sáng hôm sau. 9h30 rời khách sạn, tôi đến nghĩa trang lúc 10h15. Chỉ có rất ít người ở đấy vì buổi sáng, trời mưa và Paris vẫn chưa có nắng.

Nhìn bản đồ tôi đi đến khu 97, nơi có mộ Oscar Wilde và người VN nào đó (người giới thiệu tôi bảo là ngôi mộ đấy to lắm, đẹp lắm.

Vì vậy, tôi càng tò mò hơn. Ai vậy nhỉ?.

Cái đoạn đường đến đấy nó mới xa làm sao. Không một ai xung quanh, gió lạnh và xung quanh toàn là mộ, toàn là những chiếc nhà con xây trên mộ.

Tự nhiên, tôi nghĩ bụng, nếu có đứa xấu bụng nào xồ ra thì biết đâu đấy. Hoặc một con ma nào đó ra chỉ đường cho tôi?

Lại tưởng tượng. Rồi tôi nhìn lên trên, bắt đầu có những tia nắng. Tôi biết là ma sẽ không xuất hiện lúc trời sáng. Chúng sẽ tan ra khi mặt trời lên.

Ấy là phim Liêu trai chí dị nói thế. Nhưng ma cà rồng thì vẫn xuất hiện bình thường, nhỉ? Biết đâu đấy.

Đoạn đường dài lê thê, tôi thấy sợ hơn nữa và bắt đầu chán chụp ảnh linh tinh. Đầu chỉ nghĩ đến làm thế nào để ra được cái nghĩa trang này.

Lác đác gặp vài người. Nhìn thấy đàn ông là sợ. Sao mặt ai trông cũng gian thế nhỉ? Cố lên nữa đi. Tôi nhìn bản đồ liên tục để biết rằng mình đang đi đúng đường.

Tôi không dám nghĩ đến viễn cảnh mình bị lạc trong nghĩa trang. Nếu thế thì chết mất. Gió vẫn lạnh, nhưng trời sáng hơn một chút.

Các ngôi mộ thì vẫn im lặng, không có người nào trong mộ ngồi dậy hỏi thăm tôi có mệt không. (He he).

Cuối cùng, tôi cũng đến được khu 97. Nó vẫn rộng.

Khu này có nhiều tượng đài tưởng niệm các kiểu chiến tranh, những nạn nhân của xung đột hay thảm kịch. Tôi đi dọc bên ngoài tìm ngôi mộ VN.

Đúng lúc cảm thấy tuyệt vọng nhất thì thấy hàng chữ VN. Đó là ngôi mộ của ông bà Nguyễn Văn Long. Ông mất năm 75, bà thì mới mất năm 90 gì đấy.

Ngôi mộ xây bằng đá hoa cương màu đen, bề thế, sạch sẽ. Trên mộ có nhiều hoa lắm, còn tươi, chứng tỏ ngôi mộ được chăm sóc tốt, khác hẳn đa phần những ngôi mộ khác trong nghĩa trang.

Trên một trong những lọ hoa có một tấm thiệp viết bằng bằng, tiếng Pháp, tôi đọc mà chả hiểu gì. Xin lỗi các cụ, con cũng chưa biết các cụ là ai.

Vậy là một trong những mục đích (bất ngờ) khi đến nghĩa trang đã hoàn thành. Tôi quay ra tìm mộ Oscar Wilde.

Đi một đoạn dài vào bên trong khu mộ, tôi vẫn chưa tìm thấy, nhưng gặp 3 người khác. Họ cũng đang đi tìm mộ của ông.

Nhìn bản đồ, nhìn bia mộ vẫn không thấy. Lòng nhủ thầm ông Oscar Wilde ơi, ở đâu thì ra đi, để cháu tìm mệt lắm. Cháu phải về sớm vì có hẹn rồi.

Cuối cùng cũng tìm được. Mộ Oscar Wilde to lắm. Thực ra nó là một tác phẩm kiến trúc kiểu Ai Cập.

Một người nằm úp, chẳng mặc cái gì, lưng bị đè cái gì đấy. Cái chỗ quý quý ấy bị cắt.

Hình như tôi đọc ở đâu đó, cái chỗ bị cắt đấy đang được dùng để làm cái chặn giấy trên bàn làm việc của giám đốc nghĩa trang.

Không biết điều này có liên quan gì đến giới tính của ông hay không. Theo nhiều tài liệu, Oscar Wilde là người như vậy, dù ông có vợ.

Ông không che giấu điều đó. Cuối đời, ông sống cuộc đời không dư dả tiền bạc. Trên tổng thế tác phẩm kiến trúc đó là những nụ hôn.

Đây là một tác phẩm của nhà điêu khắc Jacob Eipstein. (Đọc thêm ở đây)

Dù rất tiếc và còn nhiều nơi ở nghĩa trang tôi chưa đến, tôi cũng đành phải tạm
biệt nó để ra về vì đã đến giờ hẹn.

Không biết có dịp đến cái nghĩa trang đấy nữa không, nhưng nó thực sự gây ấn tượng mạnh với tôi.

Một mình lang thang nơi nghĩa trang mà. Bảo tàng Louvre hay Tháp Eiffel hay nhiều địa điểm khác của Pháp không khiến tôi dựng tóc gáy như cái nghĩa trang này. Hè hè.

À Paris (part 2): Nghĩa trang Père Lachaise (part 2)

Sáng hôm sau. 9h30 rời khách sạn, tôi đến nghĩa trang lúc 10h15. Chỉ có rất ít người ở đấy vì buổi sáng, trời mưa và Paris vẫn chưa có nắng.
Nhìn bản đồ tôi đi đến khu 97, nơi có mộ Oscar Wilde và người VN nào đó (người giới thiệu tôi bảo là ngôi mộ đấy to lắm, đẹp lắm. Vì vậy, tôi càng tò mò hơn. Ai vậy nhỉ?).

Cái đoạn đường đến đấy nó mới xa làm sao. Không một ai xung quanh, gió lạnh và xung quanh toàn là mộ, toàn là những chiếc nhà con xây trên mộ. Tự nhiên, tôi nghĩ bụng, nếu có đứa xấu bụng nào xồ ra thì biết đâu đấy. Hoặc một con ma nào đó ra chỉ đường cho tôi? Lại tưởng tượng. Rồi tôi nhìn lên trên, bắt đầu có những tia nắng. Tôi biết là ma sẽ không xuất hiện lúc trời sáng. Chúng sẽ tan ra khi mặt trời lên. Ấy là phim Liêu trai chí dị nói thế. Nhưng ma cà rồng thì vẫn xuất hiện bình thường, nhỉ? Biết đâu đấy.
Đoạn đường dài lê thê, tôi thấy sợ hơn nữa và bắt đầu chán chụp ảnh linh tinh. Đầu chỉ nghĩ đến làm thế nào để ra được cái nghĩa trang này. Lác đác gặp vài người. Nhìn thấy đàn ông là sợ. Sao mặt ai trông cũng gian thế nhỉ? Cố lên nữa đi. Tôi nhìn bản đồ liên tục để biết rằng mình đang đi đúng đường. Tôi không dám nghĩ đến viễn cảnh mình bị lạc trong nghĩa trang. Nếu thế thì chết mất. Gió vẫn lạnh, nhưng trời sáng hơn một chút. Các ngôi mộ thì vẫn im lặng, không có người nào trong mộ ngồi dậy hỏi thăm tôi có mệt không. (He he).
Cuối cùng, tôi cũng đến được khu 97. Nó vẫn rộng. Khu này có nhiều tượng đài tưởng niệm các kiểu chiến tranh, những nạn nhân của xung đột hay thảm kịch. Tôi đi dọc bên ngoài tìm ngôi mộ VN. Đúng lúc cảm thấy tuyệt vọng nhất thì thấy hàng chữ VN. Đó là ngôi mộ của ông bà Nguyễn Văn Long. Ông mất năm 75, bà thì mới mất năm 90 gì đấy. Ngôi mộ xây bằng đá hoa cương màu đen, bề thế, sạch sẽ. Trên mộ có nhiều hoa lắm, còn tươi, chứng tỏ ngôi mộ được chăm sóc tốt, khác hẳn đa phần những ngôi mộ khác trong nghĩa trang. Trên một trong những lọ hoa có một tấm thiệp viết bằng bằng, tiếng Pháp, tôi đọc mà chả hiểu gì. Xin lỗi các cụ, con cũng chưa biết các cụ là ai.

Vậy là một trong những mục đích (bất ngờ) khi đến nghĩa trang đã hoàn thành. Tôi quay ra tìm mộ Oscar Wilde. Đi một đoạn dài vào bên trong khu mộ, tôi vẫn chưa tìm thấy, nhưng gặp 3 người khác. Họ cũng đang đi tìm mộ của ông. Nhìn bản đồ, nhìn bia mộ vẫn không thấy. Lòng nhủ thầm ông Oscar Wilde ơi, ở đâu thì ra đi, để cháu tìm mệt lắm. Cháu phải về sớm vì có hẹn rồi.

Cuối cùng cũng tìm được. Mộ Oscar Wilde to lắm. Thực ra nó là một tác phẩm kiến trúc kiểu Ai Cập. Một người nằm úp, chẳng mặc cái gì, lưng bị đè cái gì đấy. Cái chỗ quý quý ấy bị cắt. Hình như tôi đọc ở đâu đó, cái chỗ bị cắt đấy đang được dùng để làm cái chặn giấy trên bàn làm việc của giám đốc nghĩ trang. Không biết điều này có liên quan gì đến giới tính của ông hay không. Theo nhiều tài liệu, Oscar Wilde là người như vậy, dù ông có vợ. Ông không che giấu điều đó. Cuối đời, ông sống cuộc đời không dư dả tiền bạc. Trên tổng thế tác phẩm kiến trúc đó là những nụ hôn. Đây là một tác phẩm của nhà điêu khắc Jacob Eipstein.
Dù rất tiếc và còn nhiều nơi ở nghĩa trang tôi chưa đến, tôi cũng đành phải tạm
biệt nó để ra về vì đã đến giờ hẹn. Không biết có dịp đến cái nghĩa trang đấy
nữa không, nhưng nó thực sự gây ấn tượng mạnh với tôi: Một mình lang thang nơi nghĩa trang mà. Bảo tàng Louvre hay Tháp Eiffel hay nhiều địa điểm khác của Pháp không khiến tôi dựng tóc gáy như cái nghĩa trang này. Hè hè.

(Bài viết 02.02.2007 06:05)

free hit counter


web counter

À Paris (part 2): Nghĩa trang Père Lachaise (part 1)

Lại kể chuyện thầy bói mù (là tôi) đi xem tiếp voi (cái Paris. Ha ha). Tạm thời cất chuyện đi đến chốn phồn hoa đô hội ở Paris và Versailles lại, tôi muốn mọi người đến xem nơi mà Parisien sống khi họ đã chết. Mọi người có thể cho rằng tôi “câu giờ”, không kể chuyện sống ở Paris, nhưng tin tôi đi, chuyện người chết cũng hấp dẫn chẳng kém chuyện người sống. Suy cho cùng, cuộc đời ai cũng phải đến cái chốn đấy, đến muộn hay sớm, đến bằng cách nào mà thôi.
Không phải ngẫu nhiên tôi đến cái nghĩa trang đấy 2 lần chỉ trong 4 ngày tôi ở Paris (thực ra là 3,5 ngày). Đơn giản vì Nghĩa trang Père Lachaise . Tôi muốn biết người ta chôn cất thế nào. Vì vậy, cả đoàn hơn 10 người, chỉ có mình tôi mò đến cái nghĩa trang đấy, lại hai lần hẳn hoi, lại cách khá xa trung tâm Paris. Vì vậy, chắc họ cũng nghĩ tôi “freak” lắm.
Lần đầu tiên, tôi có mặt tại nghĩa trang lúc khoảng 5h chiều. Paris tầm giờ này đã tối hơi sẫm rồi. Cái nghĩa trang này rất rộng, 44 hectare, là cái nghĩa trang lớn nhất Paris và đã có 200 năm tuổi (từ 1804 do Napoleon I dựng lên). Nó là một trong những cái nghĩa trang nổi tiếng nhất trên thế giới, vì vậy, chắc hẳn phải có gì hay ho, chứ chẳng phải chỉ có nhà mồ và ma mãnh. (Tóc gáy bắt đầu dựng lên rồi).

Hàng năm, hàng trăm ngàn du khách đến thăm cái nghĩa trang này (được đặt theo tên của cha đạo Père François de la Chaise (1624-1709)), người mà vua Louis XIV hay xưng tội.
Cái nghĩa trang trông bề ngoài…chẳng có gì đặc biệt. Thậm chí, tôi còn suýt nữa thì đi qua nó, nếu tự nhiên không thấy nghi nghi và vào bên trong hỏi. Lúc này, du khách cũng ít đi nhiều. Ở mỗi cổng hoặc lối đi đều có bản đồ chỉ những ngôi mộ nổi tiếng hay được viếng thăm.
Thường thì những ngôi mộ này là của những nhân vật lỗi lạc có đóng góp nhiều công sức vào sự phát triển hoặc tồn vong của nước Pháp (nói chung là nhân vật khác thường), hoặc những nhà tư tưởng, triết học, nghệ sỹ…Tôi vào bằng cổng chính, nhìn cái bản đồ, thấy oải. Vì sao cái nghĩa trang to thế, đi bao giờ cho hết. To thế, bản đồ kiểu thế cũng chả ăn thua. Tôi ghi vào sổ những nơi muốn đến: Mộ nhà thơ Oscar Wilde, Jean de la Fontaine, Jean Baptiste Moliere, Balzac, Hugo, Chopin…Những ngôi mộ này nằm ở các vị trí cách xa nhau lắm. Nghĩa trang chia thành nhiều ô, gọi là Dion (chắc viết tắt của Division). Muốn đến thì chỉ có cách đi từ đầu nghĩa trang này đến đầu nghĩa trang kia. 44 hectare. Có điên mới đi. Nhưng thử điên xem sao, tôi đi.

Cảm giác đầu tiên khi vào nghĩa trang, tất nhiên là lạnh. Các ngôi mộ được xây bằng đá, bên trên thường là một cái nóc cao cao, con con. Những người quá cố thường theo đạo Thiên Chúa, có cả đạo Do Thái. Nhưng tôi không thấy dấu hiệu của các đạo khác.

Các nhà mồ thì như những công trình kiến trúc. Nó không đẹp lộng lẫy, nhưng nó cổ và nhiều hoạ tiết hoa văn rất đặc biệt trong mắt tôi. Nghe nói, nhiều người hay đến nghĩa trang, cầm theo giấy và chì để vẽ hoặc ghi lại những hoạ tiết trang trí trên ngôi mộ. Có thể lúc tôi đến, tối rồi nên tôi chả thấy ai làm vậy.

Đi thẳng vào một đoạn, tôi rẽ sang đường vòng. Mộ Oscar Wilde ở đầu kia của nghĩa trang. Thi thoảng tôi gặp một hai người, có thể một toán người đi ngược chiều. Không có bản đồ, tôi bắt đầu thấy hơi sợ. Ôi giời, tối mà lạc trong cái nghĩa trang này thì chết mất.

Rồi tôi gặp một đám người. Họ hỏi đường đến mộ của ca sỹ Jim Morrison. Nào tôi có biết ông ấy là ai đâu (tự nhiên thấy mình dốt thế. Chả biết thế giới hâm mộ cái gì). Cắm cúi vào cái bản đồ cùng họ, tôi cuối cùng quyết định đến mộ Jim Morrison với họ. Hàng năm, vào sinh nhật ông, hàng trăm người đến ngồi xung quanh ngôi mộ, hát những bài hát ông đã từng hát. Qua đời từ năm 1971, đến nay, ông vẫn được nhớ đến.
Phải chăng, ở thế giới bên kia, ông rất hạnh phúc vì điều đó?
Mộ của ông nằm khuất trong nhiều ngôi mộ khác, nó giản dị, chỉ được xây lên một chút và chiếc bia đá bị mờ hết chứ. Trên mộ (trên đất thì đúng hơn), có vài điếu thuốc cắm vương vãi, có ít hoa vải, có ít hoa thật bắt đầu tàn. Có vài người đứng quanh đó trước, họ chụp ảnh và im lặng. Khi nói, họ nói tiếng Anh âm Mỹ hoặc âm Anh. Tôi đoán rằng ông là ca sỹ. Mà đúng vậy thật.

Đứng một lúc thì tôi đi tiếp. Tôi bắt đầu thấy mình dại vì không có bản đồ. Chợt tôi gặp một gia đình đang đi tìm mộ Jim Morrison. (Lại Morrison). Họ cũng có bản đồ.
Tôi hỏi họ đường đến mộ Oscar Wilde. Họ chỉ ở khu 97. Rồi họ bảo họ vừa thấy ở đó có ngôi mộ của một người VN. Họ bảo ở đầu kia nghĩa trang. Mộ người VN. Tôi quyết định quay lại mua cái bản đồ.
Mua được cái bản đồ hết 2,5 euro, quay lại nghĩa trang là 5h30. Nghĩa trang đóng cửa. Điên cả người. Thế thì mai đến, tôi nghĩ vậy. Thực ra nếu nó mở cửa thì tôi cũng chả biết có dám đi tiếp không, vì trời bắt đầu tối sẫm hơn. Đầu tôi bắt đầu nghĩ tới các bộ phim ma mà mình đã xem. Nói chung, tôi thuộc loại người “yếu mà thích ra gió”, hay xem phim ma nhưng xem xong thì thảng thốt lắm, sợ lắm. Bảo sẽ không xem phim ma nữa, nhưng rồi vẫn xem.

(Bài viết 02.02.2007)



free hit counter


web counter