Tôi vẫn hay nói với bạn bè về cảm giác rằng mình rất may mắn được sinh ra hoàn toàn khỏe mạnh và được học hành tử tế. Gặp gỡ những người kém may mắn trong xã hội, tôi nhận thấy rằng, khi mình đã có hai điều đó, thì niềm hạnh phúc của cuộc đời mình quả thực là chỉ phụ thuộc vào mình mà thôi.
Dù vậy, tôi đã mất khá nhiều thời gian để loay hoay với những câu hỏi mà nghĩ đến giờ này thấy thật là vớ vẩn. Nhìn những người kém may mắn nỗ lực vươn lên trong xã hội mới thấy mình còn nợ cuộc đời này nhiều thứ, muốn làm nhiều thứ, muốn chia sẻ nhiều thứ.
Khi có ai đó hỏi vì sao tôi thích làm báo, ngày xưa tôi thường ngẫm nghĩ một hồi. Có lẽ vì khi đó sở thích nó chưa rõ ràng. Còn bây giờ, lý do thật rõ ràng: Là vì đây là nghề nghiệp đem lại cho tôi cơ hội được gặp gỡ nhiều người khác nhau, trò chuyện với họ vô cùng thú vị và luôn mới lạ. Lý do khác là nghề nghiệp này đồng nghĩa với sự thúc bách ghê gớm phải tự học, đọc và tìm hiểu liên tục.
Rõ ràng là nhiều khi thấy căng thẳng, thấy mệt mỏi, thấy bực bội, nhưng so với những thú vui mà nghề nghiệp này đem lại, những nộ ái ố đó chả là gì.
Hy vọng mỗi người đều có một tinh thần tích cực trong công việc và cuộc sống. (Sống mà không vui thì sống làm gì. Hề hề) Nếu không có tinh thần đó, tất cả những kỹ năng, may mắn khác đều thành vô nghĩa.