Hình đăng trên NYTimes, chụp khi ông Hùng đặt chân lên cảng Đà Nẵng. Bức hình quá đẹp và thú vị.
Ông Hùng nói là, ông vào hải quân như một “cách để tôi trả ơn cho nước Mỹ, tổ quốc của tôi.” – theo BBC tiếng Việt.
Đó là một cách trả lời rất sòng phẳng.
Khi tôi hỏi chuyện cô Minh Khai, một nghệ sỹ gốc Việt ở Đức, cô nói cô tự hào là người Việt Nam. Vì cô ấy sinh ra ở Đức, nhưng cha mẹ là người Việt. Cô cũng nói không bao giờ muốn đổi tên cho dễ đọc và dễ nhớ với người Đức.
Cô ấy nói rằng chuyện anh Philip Roesler không có tình cảm gì với Việt Nam cũng là chuyện bình thường, vì anh ấy có cha mẹ nuôi là người Đức. Anh ấy là sản phẩm thuần Đức. Sau khi về Việt Nam, anh ấy nói là “Tôi nghĩ mình có tình cảm giới hạn với Việt Nam.”
Họ rất thật với cảm xúc và bản thân mình.
Phùng Quán đã viết:
- – Mẹ ơi, chân thật là gì?
- Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
- Con ơi một người chân thật
- Thấy vui muốn cười cứ cười
- Thấy buồn muốn khóc là khóc.
- Yêu ai cứ bảo là yêu
- Ghét ai cứ bảo là ghét
- Dù ai ngon ngọt nuông chiều
- Cũng không nói yêu thành ghét.
- Dù ai cầm dao dọa giết
- Cũng không nói ghét thành yêụ
- Từ đấy người lớn hỏi tôi:
- – Bé ơi, Bé yêu ai nhất?
- Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
- – Bé yêu những người chân thật.