Đêm cuối năm

Ngày cuối năm, xa nhà, ở nơi như mọi người hay gọi là xứ sương mù lạnh lẽo. Vậy mà sương mù thì chả có, mà lạnh thì cũng không. Hôm nay nắng chang chang, hơi lạnh thôi.
Cảm giác? Chả buồn. Chả vui. Chỉ bận.
Cong đuôi lên vì sao tự nhiên hiện ra nhiều thứ để làm thế không biết. Nhiều bài tập quá. Oải. Tình hình này không biết có qua nổi mùa đông giá rét này không. May mà các bài tập trước đều được đánh giá tốt. Nếu không, chắc tèo rồi.
Ở Anh thì chả thiếu gì nếu muốn sắm một cái Tết có đủ thứ để gọi là Tết, chỉ thiếu không khí.
Năm ngoái, mình mới chợt nhận ra là ngày cuối năm thật đặc biệt. Vũng Tàu thì làm gì có tiết trời vào Xuân, nóng chảy mỡ ra. Ngày nào mà chả nắng với gió. Thế mà đêm giao thừa, lúc mẹ mang mâm cơm có con gà luộc, đĩa gạo và muối, rồi vài nén hương, ly rượu ra ngoài sân cúng thổ công, tự nhiên mình thấy như tiết trời vào Xuân thật. Trước đó, mình và mẹ đi lễ chùa. Đến chùa Kim Liên gần nhà, mình thắp hương cầu sức
khoẻ cho gia đình và người thân. Thế thôi, có sức khoẻ là có cả. Mình đi chùa chỉ cầu sức khoẻ, những tiền tài của cải danh vọng, tự làm là có. Phật trên cao bận bịu với muôn vàn chúng sinh đau khổ rồi, mình xin nhiều quá, chả hoá ra tham, tranh hết phần các chúng sinh khác à? Mình chỉ cầu xin sức khoẻ.
Sau khi thắp hương xong, mẹ mình sẽ mang đĩa gà và xôi vào (nói đến đây lại thèm chân gà luộc chấm muối chanh quá). Cả nhà ngồi uống rượu sâm panh, ăn thịt gà, ăn xôi, xem T.V. Sau đó, đến tiết mục mừng tuổi. Mình thường chuẩn bị sẵn tiền mừng tuổi, cho vào phong bao lì xì để dưới gối. Đến giờ G mới lôi ra. Năm nào rủng rỉnh thì lì xì nhiều, năm nào ít hơn thì lì xì ít. Mà hình như chả có năm nào rủng rỉnh thì phải. He he.
Ngày mùng một, buổi sáng cả nhà ngủ nướng. Đến hơn 10h có họ hàng sang chúc Tết thì mới dậy. Rồi ăn sáng, rồi kéo nhau sang nhà họ hàng chúc Tết, rồi chụp ảnh. Tíu ta tíu tít. Mà lạ, một ngày như mọi ngày, thế mà gặp ai cũng “Chúc mừng năm mới. Chúc năm nay phát tài. Chúc chị sớm có cháu bế. Chúc em sớm gặp được chàng nào đấy”. Chúc thì
chúc thế thôi, chứ mình được chúc mà lời chúc chả thành sự thật gì cả. He he. Thành sự thật có phải là tốt không!
Khi còn ở ngoài Bắc, cái tiết trời hanh hanh, lành lạnh khiến mình cảm nhận rõ hơn v không khí Tết. Còn ở trong Nam thì chán hơn một tẹo. Đi mua cây Tết, quất Tết, đào Tết, mai Tết, hoa Tết trong tiết trời nóng thì còn gì thú vị nữa. Nó phải rét ngọt, phải co ro, nhìn ai cũng sù sụ trong áo mùa đông mới thích.
Nhìn ai cũng mua mua sắm sắm, bận bận bịu bịu, mình có cảm giác thật khác những ngày thường. “Nhà bác mua giò chưa?” “Năm nay nhà em ăn cá, ăn thịt nhiều chán rồi bác ạ.”
Mình thích nhất là phong tục mừng tuổi. Mình nghĩ rằng tuổi nào cũng cần mừng tuổi, chả cứ phải trẻ con hay người già. Tuổi nào mà chả đẹp, chả hay, chả cần thiết cho xã hội. Tuổi nào cũng cần được tôn vinh. Mình thấy ở tuổi của mình cũng tốt, dù hơi già. (Hà hà). Mình thích mừng tuổi và được mừng tuổi. Mừng em thêm một tuổi hay ăn chóng nhớn.
Năm nay, vịt nhà mình lại thêm một tuổi rồi. Vịt đã biết tiếp khách rồi. Mẹ kể, khách đến nhà, có đĩa bánh kẹo, Vịt nâng đĩa lên mời, nhưng lại lấy tay bốc kẹo đưa cho khách. He he. Vịt
buồn cười quá. Mẹ bảo Vịt vẫn nhớ cô lắm, cứ tranh phần đi đón cô. Nhớ Vịt lắm.
Hôn Vịt chút chít, Vịt nhé? Buồn cười, nhớ hồi ở nhà, cô đi đâu Vịt cũng lẽo đẽo theo như cái đuôi ấy nhỉ. Bao giờ cô về, cô lại đưa Vịt đi chơi nhé. Vịt có thích không?
Mai mình vẫn phải đi học, lại còn đến tận tối mới xong. Hy vọng về sớm để còn online với cả nhà đêm giao thừa
chứ nhỉ.
Thứ 2 phải làm một presentation về báo chí với vấn đề hạt nhân trên bán đảo Triều Tiền, rồi một cái news story due vào thứ 3, rồi final thesis, rồi 4 cái assignments cho online journalism, rồi 1 cái cho international news. Thôi không kể nữa, vì không thể hết được.
Chả buồn. Chả vui. Chỉ bận.
Chúc cả nhà ăn Tết vui vẻ.
(Bài viết 16.02.2007 09:06)

Comments