Hôm trước về quê, ở cái chợ gần nhà, thấy một chị bán chanh. Chị ấy đi bộ lang thang, dắt xe đạp chở theo một cái sàng, trên đựng vài chục quả chanh. Mình mới nhớ, ngày xưa mình nói mình đi bán chanh, không học hành gì nữa. Bán chanh cho nó nhanh.
Bố mẹ mình thì không thích con gái làm nghề bán chanh, nên bắt thi vào trường chuyên Lê Hồng Phong. Thế là mình đành nghe theo (thời đó làm gì có chính kiến như bây giờ! :D). Vậy là vỡ mộng bán chanh.
Mình cũng chả hiểu tại sao lại thích bán chanh. Ví dụ thích bán bánh mỳ thì còn có lý, vì lúc ế thì còn ăn được. Không lẽ chanh ế mà thì ăn hết chỗ chanh đấy mà teo? Đến giờ mình vẫn không hiểu vì sao ước mơ một thời của mình như thế. À, mình biết rồi, vì mình rất hay gặp những người bán chanh.
Nhưng rồi mình có ngã rẽ khác, khác hẳn với bán chanh. Dù mình chẳng nghiêm túc học hành gì cho cam, việc học hành nó cứ hanh thông vù vù (chắc tại mình sáng dạ, như các cụ vẫn nói). Vì vậy, thay vì sáng nay đi bán chanh, một đàn con thơ, nước mũi rỏ tong tong, oánh nhau chí chóe, mình gõ vi tính nhớ về ước mơ xưa.
Một đứa trẻ mà không được đi học vì cha mẹ chúng quá nghèo thì chính phủ sẽ có lỗi, à không, có tội. Rất lớn.
Câu kết chả liên quan gì tới giấc mơ.
De nghi dong chi ttsg nghiem chinh chap hanh cong van tren.
Anh ttsg lam gi ma dim` hang` nhau xe^’. hihihi.
Đề nghị bác nghĩ tốt về em. Em chính thức có công văn đề nghị bác đó. Em buộc bác đó.Nhỉ?
Ước mơ vươn tới một ngôi sao của em cũng bình dị nhỉ! Thực ra chả phải sáng dạ lắm đâu, hên xui thôi!Làm ơn xuống đất đê!