Cuộc đời tôi may mắn gặp được những người tốt bụng. Họ làm điều tốt cho người khác mà không hề đòi hỏi điều gì, không hề đòi hỏi là tôi phải biết ơn họ hay làm điều gì đấy để đáp lại lòng tốt của họ.
Khi tôi làm phóng viên ảnh và biên tập viên ảnh cho tờ báo ở trường trong bài tập tổng kết với nhóm, tôi đã may mắn gặp những người tốt bụng.
Một trong những người đó là Rob Evans, làm ở hãng ảnh thông tấn PA. Để biết hãng ảnh này lớn như thế nào, bạn chỉ cần ra phố, mua bất kỳ một tờ báo nào, bạn sẽ thấy đến 70% số ảnh của tờ báo là mua từ PA.
Một trong những yêu cầu của bài tập là tất cả thông tin và hình ảnh đều hợp pháp, tức là các hình ảnh không được phép lấy trên Internet rồi đưa xuống dùng.
Hoặc là tôi phải tự chụp, hoặc là tôi phải liên lạc với người sở hữu hình ảnh đó để xin phép họ cho dùng miễn
phí. Bình thường, tôi có thể liên lạc với văn phòng báo chí của các cơ quan để xin phép. Thường thì những việc này rất mất thời gian.
Với những hình ảnh như giáo sỹ Abu Hamza, hoa hậu nước Anh năm 2007, hay Thủ tướng Tony Blair, tôi chả thể trở thành phù thuỷ để đi chụp hình họ được.
Tôi liên lạc nhiều nơi nhưng không được, cuối cùng, may mắn tôi được giới thiệu Rob Evans. Tôi email cho Rob, giới thiệu tôi và mục đích công việc và yêu cầu nhờ vả của mình.
Tôi hồi hộp chờ đợi email trả lời, vì tôi biết là tôi sẽ “chết” nếu không có được những bức hình đó. Mà tôi thì chưa muốn “chết”.
Tôi có ngay email đính kèm những bức hình mà tôi cần. Email không hề có chữ viết gì. Tôi gửi thư cám ơn. Không có hồi âm.
Những lần sau, khi tôi cần những hình ảnh gì, tôi email cho Rob, và thường thì tôi có ngay những hình ảnh tôi cần.
Những sự giúp đỡ vô cùng quý giá.
Rob không hề thắc mắc là sao tôi đòi hỏi nhiều thế. Tôi chắc rằng đây không phải là việc phải làm của Rob. Rob giúp tôi vì Rob nghĩ mình muốn giúp, thế thôi.
Tôi luôn gửi thư cám ơn Rob sau mỗi lần nhận được hình ảnh đó. Không bao giờ tôi nhận được email trả lời.
Khi kết thúc bài tập, tôi chụp hình sản phẩm của mình là những trang báo và gửi cho Rob. Bức thư như sau:
“Dear Rob
I am writing to say that I really feel grateful for that you have been doing for me and for my team in the final project. As a photo editor of the paper, I cant imagine what I would have been without your help.
Pls have a look at the paper I am attaching, as a thank – you letter to you.
Pls feel free if you would like to make some comments.
You never write me a word, I can imagine how busy you are. I do not know you but it is great that people help each other. I am so lucky to have been in contact with people like you.
But who knows some day I will meet you. To make you easily recognize me (in case!), I am the model for the fashion article in life & style page.
All the best wishes to you and PA.
Loan”
Và lần này, thật bất ngờ, Rob trả lời:
“Hi Loan,
Absolutely my pleasure to help. Many thanks for taking the time to send back the final articles, it’s appreciated. I congratulate you on your final output, it appears to be an extremely professional piece of work.
You will be most welcome should you ever decide you wish to come to PA for some work experience in pictures!
Cheers,
Rob”
Nếu bạn làm phóng viên và thích chụp ảnh thì một lời mời chào đến thực tập ở PA sẽ có giá trị như thế nào với bạn? Tất nhiên 1ngày thôi thì không đủ, nhưng thế cũng đủ sướng lắm rồi.
Khi tôi làm điều gì tốt cho người khác, tôi cũng không cần người đó phải biết ơn tôi.
Tôi biết ơn nhiều người và tôi giữ điều đó trong lòng mình. Tôi làm điều tốt cho người khác nhưng không cần người khác phải biết ơn mình. Họ hãy đối xử tốt với những người khác nữa. Thế là đủ.
Quá khứ đáng trân trọng. Cuộc sống thì như dòng sông, luôn luôn cuồn cuộn chảy và không bao giờ dừng lại. Nếu ai cũng níu giữ quá khứ, cứ ảm ảnh phải làm gì đó để trả ơn người đã làm ơn cho bạn thì sẽ thế nào?
Mà thực ra, có bao nhiêu người trên đời này làm ơn và lúc nào cũng muốn người đó phải trả ơn mình?
(Bài viết 11.06.2007 22:06)