Nhân dịp ông Obama nhậm chức trong một buổi lễ “tấn vương” rất hoành tráng, nhiều cảm xúc, báo Lao Động đã nhân dịp này “khều” một phát
Đoạn khều này, không nhắm vào ông Obama, xem ra rất dễ chịu, và hợp với ý ta. 😀
Đêm qua, mình cố thức để xem trực tiếp trên Bloomberg.
Mình rất thích một lãnh đạo mà nói rất hay, và cả làm hay. Một lãnh đạo lên nắm quyền đi kèm với bao hy vọng của không chỉ người dân nước họ, mà còn của cả thế giới, trong đó có không ít người Việt Nam.
Ông này quả là có phong thái. Nói rất hay tới 20 phút mà không thèm nhìn giấy hay có người nhắc tuồng. Mình lẩm nhẩm, nói gì mà dài thế, rồi cố nhướng mắt lên xem.
Cả thế giới đặt niềm tin và hy vọng vào một ông, có khi, ở cách xa mình nửa vòng trái đất.
Qua bài phát biểu nhậm chức của ông ấy, xem ở đây, cũng có thể đoán ra ông ấy nghĩ gì về một số điều, về quốc gia, về lý tưởng. Vì vậy, sau này, ông ấy nói một số thứ, cũng đừng có mà tin!
Trong lúc chờ đợi ông ấy làm điều gì đó cho…thế giới, mỗi người cứ tự động làm thật tốt việc của mình, đừng có “I pretend to work as they pretend to pay”, như bạn Ngỗng Nâu kể chuyện.
Mình thì không thấy được tạo cảm hứng để sống, để làm việc, bởi Obama, vì mình không thể chờ đợi 4 năm mới được sốc lại tinh thần như vậy.
Một năm trôi qua kể từ khi về nước, mình cũng làm được một số việc, nhận ra được một số điều. Ít ra cũng không để cuộc sống trôi qua trong nhàm chán và vô vọng.
Sắp thấy thành quả lao động, sau những miệt mài, với sự hỗ trợ của nhiều cộng sự và bạn bè.
Obama, có một điều duy nhất mà tôi cảm nhận được từ bài diễn văn của ông, là nếu người ta không dám chấp nhận thách thức, thì họ sẽ mãi chỉ là những – con – người – bình – thường – như – những – hạt – cơm (ông phải đọc Xuân Diệu thì ông mới hiểu chỗ này!).
Mà nếu là người – bình – thường – dễ – bị – trộn – lẫn, thì lý do nào cho sự – tồn – tại – của – họ?