Ngày…2009: Đi rửa xe. Thấy có một ít rác trên xe. Hỏi cô chủ: Chị ơi, thùng rác ở đâu? Trả lời: Không có. Chị cứ vứt ra đường ấy! (lại còn tỏ vẻ khó chịu vì mình …lắm chuyện!)
Ngày…2009: Đi xe đò lên SG. Cô ngồi cạnh, áng chừng như buôn bán. Nôn thốc nôn tháo vì say xe. Cô cho vào túi ni lông. Đang đi, hỏi mình: Mở cái cửa xe này thế nào? Mình hỏi lại: Để làm gì hả cô? Trả lời: Để vứt cái bịch này ra ngoài đường. Trả lời: Không được cô ơi, ai lại làm thế. Cô cầm lấy, khi nào đến bến, cô tìm thùng rác bỏ vào. Đến bến xe, thấy cô ngơ ngác, tay vẫn cầm bịch ni lông. Chắc tìm thùng rác. Tốt!
Ngày …2009: Thiên hạ phát điên vì kẹt xe. Mịt mù khói bụi, ầm ĩ ồn ào. Một chú công an xuất hiện, không có dáng vẻ oai nghiêm. Chú cũng đang mệt phờ. Khoan khoan các anh, các chị ơi, để cái xe ô tô con này qua thì sẽ giải tỏa tắc nghẽn. Dừng lại dừng lại. Thì dừng. À, có một đường lách đằng sau lưng chú công an. Ông 40 tuổi, chở vợ và con nhỏ gào lên: Cô kia, lách đi đi. Kệ mẹ nó, lách đi. Đã bảo lách đi mà! Mình quay lại: Nhưng công an nói là dừng để xe kia qua trước. Tôi nghĩ phải theo anh ta. Kệ công an, cô đi đi. Ông ta đạp một phát vào xe. Mình quay lại lườm một phát. Anh giai bên cạnh cũng hét toáng lên: Đi đi, đã bảo đi đi, tranh thủ đi đi. Mình điên quá, hét lên: Vì những người như các anh nên mới kẹt xe đó! Chả hiểu đứa con, người vợ, hay người yêu của các anh giai đó sẽ nghĩ gì khi chồng và người yêu của mình như vậy. Nóng nực làm người ta không cư xử với nhau như con người.
Ngày…2009: Cả nước lại ầm ầm giận dữ. Các công trình làm bằng hoa xinh đẹp bị ngắt trụi. Ờ, ý thức. Ý thức cả cái loại gì khi người ta không biết trân trọng cái đẹp, không yêu cái đẹp, không biết giữ gìn tài sản chung để mọi người cùng hưởng. Vì đâu lại sản sinh ra những con người ích kỷ. Thấy đẹp, thấy hay, thấy tốt, dù không phải của mình cũng nhào lấy lôi về.
Hỏi, 30 năm sau chíên tranh. Người ta dạy gì ở trường? Người ta học gì tốt lành từ nhau?
Một em bé lọt xuống hố ga chết oan. Ờ, nói như Bush khi nói về các nạn nhân của vụ 11-9, vì em bé đó đã ở một nơi sai, vào một thời điểm sai. Tàn nhẫn nhỉ. Nhưng 11-9 thì khác. Em bé chết oan. Cuộc sống vẫn cứ trôi. Người ta còn nhiều điều để lo lắng, quan tâm. Vụ em bé mất tích ở Anh khiến các báo hàng đầu nước này giành các trang một để viết, lên trên cả các tin liên quan đến những gì xảy ra trong chính phủ. Một nước văn mình, xét trên khía cạnh họ quan tâm tới trẻ em như thế nào. Và theo quan điểm của nhiều quốc gia châu Âu, họ xét trên khía cạnh chó được quan tâm như thế nào. Vẫn nhớ chuyến đi Hy Lạp, cô hướng dẫn viên du lịch rất tự hào nói rằng bọn tớ có chương trình bảo vệ và chăm sóc chó hoang tốt nhất châu Âu.
Ngày…2009: Đọc ở đâu đấy, nói rằng người Việt chỉ quan tâm tới trong nhà mình (một số trường hợp thì cái nhà cũng rất là bẩn thỉu), cái mặt mình sạch, vậy thôi, kệ thiên hạ.
Đọc một entry của Đỗ Doãn Hoàng. Nói về những thức ăn độc tràn làn ở làng quê nông thôn. Cái kem 500 đồng, nước ngọt có ga 500 đồng. Cũng khí lèo xèo, cũng mùi ngòn ngọt, chua chua. Có quỷ sa tăng dưới địa ngục mới biết những chất gì ở trong đó. Thế hệ tương lai đang ăn những thứ đó. Không ai làm gì.
Đọc Cánh đồng bất tận của Nguyễn Ngọc Tư. Thấy mênh mông sông nước, chóng chánh, chòng chành chiếc thuyền con. Lênh đênh những số phận con người. Cuộc sống nghiệt ngã bào mòn tâm hồn, lan truyền từ kiếp này sang kiếp khác. Người ta ác với nhau. Biết là ác vì thật như cầm thú. Nhưng người ta cứ ác.
Một người bạn nói: Anh không muốn con anh thành ngợm.