Sao mình ghét cái tiếng hú còi báo động cháy ở khu nhà mình thế. Nó thật vô tổ chức, vô kỷ luật, vô duyên. Nói chung, tổng hợp các loại vô.
Nó hú vào bất kể giờ giấc nào. Nửa đêm đang học bài. Hú.
3h sáng, vừa leo lên giường đi ngủ. Hú.
12h trưa, đang chẳng làm gì. Hú.
8h tối, đang ăn tối. Hú.
Mà hôm nay nó mới khiến mình bực mình khủng khiếp. Tối nay mình nấu món mỳ Ý. Thật là đĩa mỳ ngon nhất từ trước tới nay mình từng nấu. Thịt bò xào nhừ với cà chua, hành tây, rồi bơ…Nóng sốt, ngon lành. Đang ăn, rồi đang uống tí rượu Úc nữa, trong tâm trạng đói và mệt. Nó hú.
Mà đã hú là phải sơ tán ra khỏi nhà. Mà không được đi bằng thang máy, phải đi bộ từ tầng 8 xuống. Rồi phải mặc quần áo ấm, quàng khăn, đi tất. Giời ơi là giời.
Còn nửa đĩa chưa xong. Phút cuối quyết định cầm đĩa mỳ xuống
đất ăn tiếp.
Thế là con giời vừa đứng giữa trời lạnh, vừa ăn mỳ nóng.
Mà sao nhiều người lạ thế. Nướng bánh mỳ vào nửa đêm, rồi để quên nó cháy bốc khói. Hoặc nhiều người nấu ăn để nhiều khói bốc lên quá, cái máy báo động ngửi mùi được. Nó hú ầm ĩ.
Cũng có hôm nó hú mà chả ai phát hiện ra vì sao.
Một tuần nó phải hú ít nhất một tuần thì mới yên. Lâu lâu không thấy nó hú, người ta lại nhắc: “Hay là cái máy bị hỏng”.
Mà lỡ nó hỏng, cháy thật thì teo.
May mà hôm nay mình đang trong tâm trạng phởn phơ vì vừa được nhận vào thực tập ở một tờ báo lớn của Anh mà mình yêu thích. Thế cũng bõ công có suy nghĩ rằng có thể trong tương lai mình sẽ ăn chay. Đấy là mình mới có suy nghĩ thế thôi nhé, chưa có ý định làm. Nếu mà mình làm thì biết đâu, mình sẽ trở thành first vegetarian shark in the world.
Hôm nay, London có tuyết rơi. Mình vừa đi học vừa lẩm bẩm: Thực ra, tuyết rơi cũng chả có gì thú vị, ướt nhẹp, rơi lộp bộp trên ô. Thế mà cũng có lúc, bỏ ra một đống tiền để đến Thuỵ Sĩ xem tuyết rơi. Kể cả cũng có nhiều lúc con người ta cũng bất bình thường. He he.
(Bài viết 09.02.2007 03:44)