Xin lỗi chị Lê Vân, nhà văn Bùi Mai Hạnh vì đã dùng cụm từ “Một khi lòng đã chán” của các chị để nói về tâm trạng của em lúc này.
Chán? Vì sao lại chán?! Như thế mà còn chán cái nỗi gì! Sao đòi hỏi nhiều thế? Vân vân và vân vân. Ấy, từ từ hãy mắng tớ.
Tớ thích chán đấy, làm gì tớ nào? (mặt ngếch lên một tí)
Khi nào tớ chán thì tớ nói chán, chả lẽ cấm tớ không được chán, cấm tớ không được nói chán à?
Khi nào tớ vui thì tới nói vui, cũng chả ai cấm được.
Mà lúc tớ xuống tinh thần thì không phanh lại được. Nó cứ tụt thôi.
Thời tiết ở London cũng góp phần làm tớ chán.
Lạnh, không khi âm âm u u, bốn bề đen sì, xám ngoét.
Trời mưa, những chiếc ô màu đen di động vội vã trên đường. Aó đen, quần đen, tóc đen, và da trắng…
Nom mà chán.
Tớ cũng có một cái ô đen.
Nhiều áo đen.
Váy jeans đen.
Bờm tóc màu đen (vài hạt đá trắng đính trên).
Kính cận gọng đen (đã show hàng).
Đơn giản vì phải là đen. Tớ đang ở London.
Tớ nhớ hồi ở nhà tớ ít đồ đen lắm. Thời tiết ở Vũng Tàu mà mặc đồ đen thì người ta bảo là hâm.
Hoa nhé. Trắng nhé. Hồng nhé. Vàng nhé.
Nắng và gió biển.
Lúc nào cũng thế.
À, tớ biết rồi.
Thì ra tớ nhớ nhà nên tớ chán.
Tớ thèm một bát phở và bánh cuốn.
Không, tớ thèm một bữa cơm gia đình.
Không, tớ thèm ra ngồi ở bờ biển.
Tớ sẽ không liệt kê nữa, vì sẽ là nhiều lắm.
Hôm nay là kết thúc 2 tuần làm “vũ công ba lê”. Sẽ tiếp tuần thứ 3 nữa. Mà tớ chán rồi.
Trò đời, biết cái gì rồi là khiến tớ chán.
Nhớ tuần đầu tiên đi làm, sướng lắm.
Mắt cứ tròn xoe ra, cặm cặm cụi cụi, rạng rạng rỡ rỡ.
Phải đứng ở tư thế nào thì quét cái nền nhà mới sạch và đỡ mệt (cái chổi ở Anh nó khác cái chổi VN).
Món salad nào thì gọi là trứng và khoai tây, món nào là tabule, món nào là cá hồi và đậu, món nào là gạo nâu, món nào là cheapea, món nào là three bean salad, món nào mushroom…
Giờ tớ biết rồi, lại còn biết nó gồm những cái gì nữa, và có thể làm bằng cách nào.
Phân biệt latte, capuchino, esperesso và mocha. Biết pha (bằng máy) và làm thế nào để rửa sạch cái máy đó sau một ngày.
Biết nên cư xử thế nào khi vào một cửa hàng, gọi món ra sao và tạm biệt thế nào.
Thế là chán!
Ngày nào cũng phải mỉm cười. Cũng phải hỏi “How are you?”. Đầu tuần thì hỏi cuối tuần vừa rồi thế nào, cuối tuần thì nói chúc cuối tuần vui vẻ nhé.
Thế là chán!
Đã nếm hết các món Thổ Nhĩ Kỳ trong cái cửa hàng đó.
Thế là chán!
12h xuất hiện ở cửa hàng. 17h về.
Thế là chán!
Phải làm cái gì đó cho hết chán. London thì thiếu gì thứ để vui chơi, thiếu gì thứ để làm.
Vậy mà cuối tuần này phải cày cuốc để hoàn thành bài tập due vào thứ 2.
Rồi còn một đống sách phải đọc.
Mà kêu ca cái gì. You give and you take.
Mà kệ. Mai tớ vẫn đi xem phim và đi chơi.
Cho đỡ chán!