Đây là bài viết ít lâu sau khi mình đi bán hàng tại London. Đi làm chỉ là xem thực sự, người lao động ở London sống thế nào? Chuyện này thật là dài, khi nào có dịp sẽ kể.
ừ bé mình đã hâm mộ các vũ công ba lê. Họ đẹp, người mảnh mai, cao ráo, trắng trẻo, tóc dài. Họ như những thiên thần trên sân khấu lung linh.
Tuần trước, mình đi xem vở ba lê “Alice ở xứ sở thần tiên” tại nhà hát Conliseum ở London. Nhà hát được xây dựng từ năm 1904, như một cái cung điện huy hoàng tráng lệ. Lần đầu tiên được xem các vũ công ba lê xinh đẹp và tài giỏi biểu diễn, ngay trước mắt mình (trước mắt là tính từ vị trí dành cho loại vé 10 bảng, tức rẻ nhất trong các loại rẻ í). Thật là sung sướng làm sao! Mình cứ tròn mắt nhìn vào chân các vũ công. Họ không đi bình thường! Họ nhón! Họ kiễng! Họ đi bằng năm đầu ngón chân. Những hình ảnh trên truyền hình đã thật sự hiện hữu! Chắc họ phải vất vả tập luyện lắm, vì mình chỉ đi bộ với cả bàn chân cũng đã thấy mệt rồi, huống chi là đi bằng mũi chân! Mình ước mình cũng đi được giống họ, dù chả hiểu tại sao không đi bằng cả bàn chân cho nó nhanh! (Xin lỗi các vũ công ba lê ạ)
Rồi cũng có một ngày, ước mơ trở thành sự thật. Mình đã trở thành vũ công ba lê.
Trong một tiệm ăn có tên Meze Meze chuyên bán đồ Thổ Nhĩ Kỳ ở đường Turmil, London.
Đằng sau quầy salad với 20 món khác nhau.
Mỉm cười: “How can I help you?” – “Yes, may I have a large (small) box of salad please?” – “Yes, of course.” – “How would you like?”
Kiễng chân!
Nhón chân!
Đi bằng 10 ngón!
Vũ công ba lê làm gì, mình làm thế (với đầu mũi chân thôi).
Mình xoay qua xoay lại, múc cái này, bớt cái kia. Dân Anh ăn uống hay lắm. Một cái hộp salad mà họ cho vào đó “a little of everything”: tabule (đừng hỏi đó là gì vì mình chưa nhớ tên), carrot and garbage, tomatoes, beans, fruits, mushroom, couscous (cái này cũng đừng hỏi là gì), egg potatoes, tuna and beans… Thập cẩm đủ mọi thứ các loại, các mùi vị, trộn lên. Mà chả phải dân Anh không. Đủ cả: Nhật, Tàu, Pháp, Mỹ, Ý…
Ước mơ trở thành sự thật trong hoàn cảnh trớ trêu!
Vì mình bé quá, thấp quá. Mà cái quầy salad thì cao, rộng. Trước đây, người đứng bán là hai người chủ của tiệm ăn. Đàn ông, cao 1,75m. Tay dài.
Hàng ngày, từ 12-3h, mình mỉm cười duyên dáng, tươi tỉnh mời chào khách.
Đó là chưa kể thêm 2 tiếng thu dọn nữa. Vị chi là 5 tiếng.
Cố gắng tranh thủ đi làm trong thời gian nghỉ đông để kiếm tiền đi chơi.
Về đến nhà, mệt phờ ra.
Chả muốn làm gì.
5,35 bảng/ giờ = minimum wage ở Anh.
Được cái gần nhà, không phải đi lại.
Hôm nay thấy bếp nhà mình sạch. Chợt nhớ là mình tự nhiên lau chìu kỹ hơn mọi ngày. Lại nhớ phim Anh sáng đô thị (City Light) của vua hề Charles Chaplin. Cảnh anh thợ máy vặn nhiều ốc vít bị tẩu hoả nhập ma, ra đường cứ chạy theo các bà các cô có nút áo trên người để vặn.
Lao động là vinh quang! Không ngại khó! Không sợ khổ! Hự hự. Dừng lại không dám ho tiếp, vì nếu ho tiếp sẽ bị ngồi sụp xuống vì đau sụn lưng và mỏi gối. Ho tiếp một cái nữa thôi nhé: Hự!