Nói chuyện sống xanh,ai cũng muốn sống xanh. Xanh như tàu lá chuối, xanh như cọng rau muống. Xanh mướt. Xanh lướt. Có người biết thế nào là sống xanh, có người chả quan tâm, tưởng sống xanh là da người sống phải màu xanh.
Sống xanh là sống thân thiện với môi trường.
Hôm nay chị Liên nói chị í thử sống xanh bằng cách đi xe đạp, và cảm thấy mệt khủng khiếp. Em cũng vài lần có ý định điên rồ ấy và Nô lệ cho rằng không nên, ngăn cản tới cùng và lý do chính là quá nguy hiểm.
Nghĩ tới không gian thoáng đãng, hai bên đường là hoa là cỏ ở nước ngoài mà thèm những buổi đạp xe.
Còn ở VN, đừng có mà mơ.
Ở VN, muốn sống xanh, không dễ.
Đi siêu thị, mang làn vào thì sẽ bị chặn từ cửa. Túi gì cũng phải gửi. Ai cũng nằm trong diện nghi ngờ là ăn cắp. Trong số những người vào siêu thị, hẳn những người quản lý siêu thị cho rằng sẽ có người rắp tâm ăn cắp nên gom chung những ai không định ăn cắp vào nhóm này, quản lý cho dễ. Thôi lại lan man rồi.
Mà nói chung, vì vậy, cái gì cũng phải đựng bằng bao ni long, thứ mà chỉ tự phân hủy sau 500 năm nữa. Nếu không thì sẽ bị đốt đi, và thải CO2 vào khí quyển. Lá là la. Mua cái hộp sữa con con cũng đựng vào một cái bao ni lông to tướng.
Xe máy phành phạch suốt ngày. Không xe máy thì biết đi cái gì? Xe buýt thì như hung thần trên đường phố. Trời thì nóng không thể chịu nổi.
Chả biết làm thế nào để sống xanh. Chỉ biết khi ra khỏi nhà thì tắt hết công tắc đèn; dùng bóng đèn tiết kiệm điện trong nhà, chỉ bật chỗ sáng chỗ mình cần, giặt quần áo và ủi đồ một lần/tuần; phân loại rác.
Đang tính đi học về kinh tế A bờ cờ. Kích thích kinh tế này nọ thật là khó hiểu. Dãn thuế tức là sẽ phải nộp sau. Dãn thuế thì bà con lại cất tiền đó vào túi, tiết kiệm vì không biết ra sao ngày sau. Thế là chả kích được gì. Hà hà. Mình thì kích cho bọn Tây vì hàng Việt nhiều cái rất ẹ, phải đi mua hàng nhập, thế là hóa ra kích cho bọn đã giàu lại giàu thêm.
Khi hỏi chuyện, David Fisher, lãnh đạo toàn cầu về các dịch vụ tư vấn đặc biệt của Công ty Kiểm toán, Thuế và Tư Vấn, Grant Thornton International, cho rằng, điều quan trọng là các doanh nghiệp phải trở lại cân bằng hơn. Thay vì VN tập trung vào xuất khẩu thu ngoại tệ như trước, thì phải đặt một chân ở sân nhà, chân kia mới đá lung tung. À, mà thế thì đứng làm sao vững nhỉ???
Một điều mình thích nữa là ông này cho rằng, bất kỳ ai trong doanh nghiệp cũng phải là người bán hàng, chứ không phải chỉ có người có chức danh bán hàng. Thực tế, bất kỳ cá nhân nào cũng chính là một đại sứ của doanh nghiệp.
Mà nói chung, có lẽ nên đọc bài viết của mình trên Tuổi Trẻ.
Mình vừa gặp hai người mà cảm thấy rất thú vị. Cuộc đời mình thú vị hơn khi mình gặp những người thú vị. Nếu cuộc đời không thú vị thì còn gì là thú vị? Đúng là con mèo cắn đuôi nhỉ? Ý nói là câu vừa nãy đó. :d
Ông Thình năm nay 80 tuổi. Ông nguyên là trưởng phái đòan thường trực Liên minh châu Âu bên cạnh các tổ chức quốc tế tại Geneva (Thụy Sĩ, 1979-1994). Mặc áo sơ mi kẻ xanh, quần jeans, giày thể thao. Không hề lố. Thực sự lịch lãm và “rất hợp với dáng em”. Vẫn rất uyên thâm, tinh nhanh hiếm thấy ở tuổi của mình. Lao động trí óc khiến con người ông như vậy, mình nghĩ vậy.
Cuộc nói chuyện bằng tiếng Pháp với sự hỗ trợ phiên dịch của anh Nguyễn Ngọc Trân xoay quanh chủ đề vai trò của người nghèo trong việc thực thi các chính sách của chính phủ, việc hỗ trợ phục hồi nền kinh tế, các giải pháp kích cầu…
Ông cho rằng cần phải đặc biệt đề cao vai trò của người nghèo, các lớp người ở cơ sở khi thực hiện các giải pháp. Vì theo ông, người nghèo thì bị thiệt hại nhất, nhưng họ lại chính là người thực tế và hiểu cơ sở nhất. Vậy nếu họ không tham gia, hoặc không chủ động tham gia vào các kế hoạch, chính sách của nhà nước thì dù kế hoạch gì đi nữa, khó mà thành công được.
Tức là, muốn làm gì thì phải làm từ dưới làm lên, chứ không phải làm từ trên làm xuống như lâu nay.
Nông dân, nông dân, người nghèo, và người nghèo. Họ bị thất nghiệp thì đồng nghĩa với xã hội sẽ bạo loạn.
Xem ra, con người này vẫn còn nặng nợ với nông dân và người nghèo.
Ông cũng đưa ra một giải pháp chống tham nhũng “rất lãng mạn”, theo đánh giá của một anh trong tòa soạn: Đó là từ hôm nay, tha thứ hết cho những ai tham nhũng từ trước tới hôm nay. Còn sau hôm nay, anh nào tham nhũng sẽ bị phạt thật nặng, không vị tình. Cần một cơ quan độc lập giám sát việc này.
Còn Betty thì khiến mình xúc động vì những việc làm của bà với trẻ em mồ côi và những người bất hạnh ở VN. 50 năm, đến VN 30 lần. Xem ra, người phụ nữ này có sức mạnh kinh khủng ẩn giấu bên trong, cho dù bà có vẻ bên ngoài rất dịu dàng, nhẹ nhàng.
Xem bộ phim về bà, mình đã khóc.
Trái tim bà, thật vĩ đại.
Liệu trái tim mình, có vĩ đại như vậy?
Bà nói: Anyone wants to be remembered. Ai cũng muốn người khác không quên mình.
Có người chọn giải pháp leo lên một cái lầu thật cao và nhảy xuống. Cả thành phố, cả nước biết đến. Lại có người bắn vào một siêu sao đang được yêu thích.
Có những người sinh ra làm lãnh đạo. Từ nhỏ tới lớn. Có người được đặt vào hoàn cảnh làm lãnh đạo vì xung quanh những người có thể làm lãnh đạo thì đang mải oánh nhau nên họ là lựa chọn phù hợp an toàn. Cái này gọi là cờ đến tay ai người đó phất.
Nhớ hồi bé tí, đi học lớp 1. Đang lơ ngơ khi lớp bầu lớp trưởng với quản ca, một chị hàng xóm dí luôn mình cho cô giáo: Cô cho em này làm quản ca đi. Khổ, có biết hát hò gì đâu, nhưng thời đó làm quản ca cũng dễ. Ngoáy ngoáy cái tay vào nách thế là hô các bạn hát một bài, đồng ca. Thế là cả lớp gân cổ lên hát, xong.
Lên lớp hai thì chuyển sang lĩnh vực khác là lớp trưởng. Và liền tù tì lên tới tận lớp 9. Đến học kỳ 2 lớp 9 thì lớp trưởng cá biệt quá nên chán chả thèm làm lớp trưởng. Trả lại trách nhiệm cho xã hội. Một bạn khác lên thay. Bạn này ngoan hiền dễ thương, rất chỉn chu. Thật khác hẳn với con bé mình đã bướng còn lì, toàn tụ tập đầu gấu đi chơi.
Nói vậy để thấy rằng chuyện làm lớp trưởng, cũng phải là cái duyên.
Nhớ buổi nói chuyện gần đây của Mr Vũ Khoan ở Hà Nội trong đợt đào tạo kỹ năng mềm về lãnh đạo của một chú người Anh dạy hôm đầu tháng. Mr Khoan từng là Phó Thủ tướng, U80 nhưng vẫn còn phong độ lắm. Buổi nói chuyện có chủ đề: Làm thế nào để trở thành một lãnh đạo nổi bật?
Có ai mà không muốn trở thành một lãnh đạo? Lại còn nổi bật nữa! Nghe hấp dẫn quá nên khoảng 50 bà con Cheveningers ở VN mắt tròn mắt dẹt lắng tai nghe.
Đại khái có vài điểm chính:
Một là: phải là người ra quyết định
Hai là: phải là người triển khai quyết định đó
Trước khi trở thành người như vậy, hãy lao động phục vụ xã hội và người khác với niềm vinh hạnh – tiếng Anh gọi là service with honor. Một chú bồi bàn thì sẽ mãi là chú bồi bàn nếu anh ta đến việc bồi bàn cũng làm không tốt thì mơ gì đến làm quản lý hay giám đốc. Nói vậy, ý là việc đơn giản mà không làm được thì nói gì đến việc cao xa, chứ không có ý phân biệt nghề nghiệp.
Mọi việc nó đến rất tự nhiên. Việc gì đến sẽ đến.
Khi lên thì đừng có cố gắng lên, vì nếu cố gắng thì phải lượn lờ luồn lách. Nhưng khi xuống thì phải biết lúc nào cần xuống.
Đó là ý Mr đó nói vậy. Kể cũng thú vị.
Ngoài ra, Mr đó nói rằng “muốn sống lâu thì đừng có thắc mắc”. Cũng đáng suy ngẫm nữa.
Nhắc đến đây lại nhớ đến một câu nói của một mentor: Một ngôi sao ở đỉnh cao, không thể nhận vai Juliet vì cô ta đã ở tuổi 46. Cô ta chỉ có thể đứng sau cánh gà nhìn học trò của mình lên sàn diễn, và nhận ra đứng sau cánh gà cũng là một vai lớn xứng đáng với ngôi sao.
Phải đi xem “Cho em 150 phút phiêu lưu” ở sân khấu 5B vậy. Có vẻ rất có ý nghĩa.
Một điểm khác trong đợt đào tạo là mình hiểu rõ con người mình và người khác. Mỗi tính cách ứng với một màu. Mình có thể chọn ai là cộng sự cho mình thì tốt nhất, vì sao.
Tất nhiên, cuộc sống luôn là những compromises – thỏa hiệp.
Mình màu vàng. Yellow. The sun shines, tỏa sáng khắp vùng. Lượn lờ trên cao, suy nghĩ vĩ mô (hay nói cách khác là viển vông), gợi cảm hứng, làm một số việc rất tốt còn một số việc khác thì cần cộng sự màu Blue hoặc màu Đỏ.
Màu Blue thì có thể là người yêu được. Mình get on well với kiểu người này, họ cẩn trọng, logic, kéo tụt mình xuống đất rất hợp lý.
Với kiểu người màu đỏ độc tài thì họ làm việc cực kỳ hiệu quả, nhưng họ cần người màu vàng như mình làm mặt tiền.
Mình lại cần người màu Đỏ làm cộng sự. Màu đỏ có thể triệt tiêu sức sáng tạo vẫy vùng của mình nếu hai người không thể làm việc cùng, hoặc có thể phối hợp với mình làm được những việc lớn lao, vì họ là người quyết liệt.
Vậy, tùy theo màu mà làm việc. Tùy theo sức của mình nữa.