Phần 12: Sự lựa chọn chết người ở trung tâm y khoa Memorial

Tháng 3-2007, những thành viên trong ban bồi thẩm sẽ xem xét số phận của bác sỹ Pou đã tuyên thệ. Mùa xuân đó, họ bắt đầu gặp nhau mỗi tuần một lần tại địa điểm bí mật. Thông thường, những công tố viên sẽ tìm kiếm điểm luận tội, yêu cầu những nhân chứng có giá trị nhất đối chất và cam kết bảo vệ họ khỏi liên lụy để đổi lấy những thông tin quan trọng. Nhưng người trợ lí công tố viên Michael Morales, người nhận được rất nhiều thư chỉ trích mỗi ngày vì đã cố tình kết tội bác sỹ Pou, nói với tôi là anh và công tố viên Eddie Jordan của Orleans đã không thực sự “hào hứng” về việc luận tội trường hợp này. “Chúng tôi sẽ phải để mắt một chút tới bên bị”, anh nói, bởi vì vụ án của bác sỹ Pou không giống như vụ hình sự cáo buộc tội giết người bình thường. Vào cùng thời điểm đó, bởi vì một thẩm phán đã ký lệnh bắt giữ bà Pou và nhiều nhân chứng khác sẵn sàng đối chất, “Chúng tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình và ỉm nó đi được.” Anh nói cá nhân anh không quan tâm đến hậu quả “kiểu này hay kiểu khác”.

Bác sĩ Frank Minyard ngày 6-8-2009 tại phòng làm việc ở New Orleans. NYT

Thay vì trình bày những bằng chứng với các thành viên hội thẩm và luận tội thường làm, anh nói, anh đã mời các vị đó cùng với các luật sư quận vào vai trò như các nhà điều tra và quyết định xem những bằng chứng nào họ muốn xem xét. Điều này đã không được tổng chưởng lý và nhân viên của mình chấp nhận. Foti nói với tôi, ông đã nhiều lần yêu cầu văn phòng luật sư trình bày tất cả bằng chứng và danh tính các chuyên gia.

Phiên điều trần của bồi thẩm đoàn diễn ra trong bí mật, khiến rất khó biết chính xác những thông tin các thành viên hội thẩm nghe được. Minyard nói với tôi, cuối cùng ông quyết định 4 bốn trong số 9 người chết trên tầng thứ 7 đã bị giết, bao gồm Emmett Everett và Rose Savoie. Cho đến nay, ông đã không bao giờ tiết lộ công khai kết luận trên. Ông cũng nói về bác sỹ Pou,”Tôi có một niềm tin mạnh mẽ rằng bà ấy đã không lên kế hoạch để giết bất cứ ai, nhưng mọi việc lại cho thấy có vẻ như bà đã làm điều đó.”

Bồi thẩm đoàn đã lắng nghe Minyard chứ không phải bất kỳ của chuyên gia pháp y của ông, cũng như không phải từ thành viên hai gia đình ở trên lầu của trung tâm LifeCare trong hầu hết thời điểm khó khăn; cũng không phải nhân viên điều tra của Sở Tư pháp đã làm việc với trường hợp này trong một năm và đã giúp thu thập 50.000 trang chứng cứ. Chỉ có 2 trong số các nhân chứng chính tại trung tâm LifeCare được đưa đến trước khi bồi thẩm đoàn bước vào phần cuối của quá trình xét xử. Bodu và Landry, những người bắt buộc phải làm chứng sau khi công tố viên đã quyết định không truy tố họ, đã công khai tỏ ra ủng hộ bác sỹ Pou.

Các hội thẩm viên từ quần chúng, chắc chắn là chỗ dựa vững chắc trong lòng của bác sỹ Pou. Bà có một trong những công ty quan hệ công chúng hàng đầu tại New Orleans làm đại diện.Thăm dò dư luận do văn phòng luật sư của bà thực hiện để đánh giá khả năng thắng của ban bồi thẩm cho thấy rất ít người dân New Orleans ủng hộ bản cáo trạng.

Bất kỳ thẩm phán nào đã bật radio hay TV, hoặc mở báo The Times-Picayune (của New Orleans), hoặc lướt web sẽ nghe tiếng trống biểu trưng cho sự ủng hộ của cộng đồng với bà. Gần như mỗi ngày, người dẫn chương trình trò chuyển nổi tiếng nhất trên radio tại New Orleans, Garland Robinette, lại cất giọng trầm của mình trên chương trình “Think Tank” của truyền hình WWL, tỏ giận dữ về “những điều đang xảy ra với ba người này khi cố gắng cứu những mạng sống khác”. Vào 17-7-2007, một đợt tuần hành ủng hộ để đánh dấu sự kiện lần đầu tiên câu chuyện bác sỹ Pou bị bắt trở thành chủ đề hàng đầu trong chương trình của Robinette và nhiều bản tin địa phương khác. Hàng trăm người tụ tập tại công viên thành phố. Các loa phát thẳng ý kiến của mình nhắm trực tiếp vào bồi thẩm đoàn, cảnh báo rằng các chuyên gia y tế, những người vốn đã bị ảnh hưởng lớn bởi Katrina, sẽ chạy biến khỏi Louisiana lũ lượt nếu có chuyện một bác sĩ đã bị truy tố sau khi phục vụ trong thảm họa.
Trong tuần diễn ra biểu tình, các thành viên hội thẩm dừng nghe bằng chứng. Văn phòng luật sư quận đã chuẩn bị bản án 10 tội chống lại bác sỹ Pou cho bồi thẩm đoàn xem xét. Một tội là giết người cấp độ 2 trong trường hợp của bệnh nhân Emmett Everett và 9 tội về âm mưu thấp hơn nhằm thực hiện giết người cấp độ 2, mỗi tội là một bệnh nhân trên tầng 7 của LifeCare.

Điều này có nghĩa rằng các thành viên hội thẩm đã được yêu cầu quyết định xem liệu những bằng chứng họ có được có đủ thuyết phục là bác sỹ Pou có “ý định cụ thể giết người” hay không. Đây là một phần của định nghĩa tại Louisiana về tội giết người cấp độ 2.
Ngày 24 – 7 – 2007, các hội thẩm viên đến Khu vực E của Tòa án hình sự Orleans, tòa nhà nơi mà Minyard đã trú ẩn khi bão Katrina đổ bộ. Thẩm phán Calvin Johnson đọc to các bản cáo trạng 10 tội danh. Tuy nhiên, bồi thẩm đoàn đã không truy tố Pou với bất kỳ tội danh nào.
4 năm sau Katrina, mùa hè lại đến với New Orleans, và cây tường vi đang nở rộ. Rodney Scott, bệnh nhân mà Ewing Cook đã có ý định giúp kết thúc cuộc đời, vẫn còn sống.

Scott vô cùng sung sướng khi được sống cùng gia đình. Là một cựu y tá, ông nói ông không biết có chuyện tiêm thuốc gây hôn mê dẫn đến chết người ở trung tâm Memorial hay không; nhưng nếu nó đã xảy ra, ông muốn biết các bác sĩ và y tá đã nghĩ gì lúc đó. ”Làm thế nào bạn có thể nói trợ tử là tốt hơn so với sơ tán”, ông hỏi tôi cách đây không lâu. ”Nếu họ có những dấu hiệu còn sống”, ông nói, ‘hãy cứ mang họ ra, và việc còn lại là của Chúa”.

Các cuộc tranh luận giữa các chuyên gia y tế về cách xử lý trong thiên tai được đẩy mạnh hơn, và bác sỹ Pou cùng câu chuyện của bà ở Trung tâm Memorial thường được đem ra bàn luận. Tại một cuộc họp với giám đốc điều hành bệnh viện và những nhà hoạch định thiên tai quốc gia một vài tháng trước ở Chicago, bác sỹ Pou đã không đề cập là bà đã tiêm thuốc cho bệnh nhân, mà chỉ nói rằng máy bay trực thăng đến chiều thứ 5, ngày 1-9, và ”chúng tôi đã có thể di tản phần còn lại”.

Bác sỹ Pou chiếu lên màn hình các bức ảnh bà bị bắt khi bà lập luận là cần bảo vệ cho những cho nhân viên y tế khỏi trách nhiệm dân sự và hình sự khi làm việc trong điều kiện thiên tai.

Trước khi bắt đầu phát biểu phần quan trọng, bác sỹ Pou đã tham gia vào ủy ban “các vấn đề luân lí và đạo đức’, bàn về những tiêu chuẩn chăm sóc sức khỏe có thể bị thay đổi trong điều kiện thảm họa. Có thời điểm, một trong những thành viên của ủy ban, Cha John F. Tuohey, Giám đốc khu vực Trung tâm dự phòng Chăm sóc y tế Đạo đức ở Portland, Oregon, nói có nguy hiểm khi đưa ra những quy tắc mà có thể từ chối hoặc không cho một số nhóm bệnh nhân tiếp cận tài nguyên có thể cứu sống tính mạng trong bệnh viện. Điều này có ngụ ý rằng nếu những người bên ngoài cộng đồng y học không biết rằng những luật lệ này là gì, hoặc là cảm thấy bị loại ra khỏi quá trình làm luật, hoặc không hiểu vì sao có người nhận được sự chăm sóc cần thiết còn những người khác thì không, thì lòng tin của họ vào những người đang chăm sóc tính mạng mình sẽ có nguy cơ bị giảm sút. “Điều đó cũng tồi tệ như các thiên tai,” ông nói, “thậm chí tồi tệ hơn là những người còn sống sót mà không tin tưởng nhau”.

Hết

SHERI FINK (Giải Pulitzer năm 2010)
CẢNH TOÀN – KHỔNG LOAN dịch

Comments