Tôi đang cố gắng đi bộ từ công sở về nhà, mỗi tuần ít nhất một lần. Thật may mắn, quãng đường không quá xa khíên tôi quá mỏi mệt sau giờ tan tầm, nhưng cũng không quá ngắn để tôi cảm thấy buồn tẻ.
Vì sao tôi đi bộ? Vì tôi chợt nhận ra, sau hơn 2 năm sống ở thành phố này, tôi đã thật thờ ơ với nó. Bụi bặm, lô cốt, những dòng người bất tận, tiếng còi ầm ầm từng phút giây, những mặt người không rõ lẩn khuất sau những khẩu trang đôi khi khiến tôi cảm thấy muốn xa lánh thành phố. Không ít lần tôi ước ao mình được sống ở những thành phố thật yên tĩnh, thật sạch sẽ. Ở đó có thật nhiều cây xanh, thật nhiều hoa, mọi người không phải che kín mặt mũi, đeo găng tay và đi tất khi ra đường, cho dù trời nắng.
Nhưng rồi tôi nghĩ lại: Tôi đang sống nhờ thành phố này, cũng như rất nhiều người khác. Chúng tôi đều mong muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn nên mới rời khỏi quê hương. Rồi cũng như nhiều người khác, tôi mải miết sống, mải miết làm việc, mải miết với những cơ hội. Rồi tôi cũng chê nó buồn tẻ, không có chỗ chơi, không hấp dẫn, không thú vị, nhưng vẫn sống cùng nó. Tôi tự hỏi, tôi đã làm gì cho nó, mà lại chê nó? Biết đâu cái xe mà tôi mang từ tỉnh khác về thành phố cũng là một nguyên nhân gây ra ô nhiễm, ồn ào? Thành phố vốn dĩ rất xinh đẹp, từng được gọi là “hòn ngọc Viễn Đông” cơ mà? (Quả là một dĩ vãng ngọt ngào làm sao).
Tôi quyết định đi bộ. Tôi nghĩ bằng cách đó, tôi sẽ học cách yêu thành phố của mình. (Phải, thành phố của tôi đấy.)
Hôm đầu tiên đi bộ là một ngày tuyệt vời. Tôi bỗng nhiên phát hiện, trên quãng đường hơn 1km về đến nhà là một cuộc sống sôi động mà tôi đã không hề biết khi cứ cắm đầu trên chiếc xe máy, che mặt, đeo kính và đội mũ bảo hiểm. Cô bán hủ tíu, anh mỳ gõ, chị bán xăng, bác bơm xe, chú chạy honda ôm. Rồi các cửa hàng tạp hóa. Thật nhiều cuộc đời trên đường phố. Ở châu Âu, tôi sẽ chỉ thấy một con phố dài, có cây, nhưng không có cuộc sống con người. Vì vậy, ai đó nói rằng đường phố Sài Gòn thật ồn ào, bừa bãi. Cũng đúng. Nhưng đó là cuộc sống của rất nhiều người trên đó. Họ cũng như tôi, mưu cầu hạnh phúc. Tôi sẽ nói đó là một nét độc đáo và là nét đẹp của Sài Gòn. Tôi muốn họ vẫn được buôn bán ở đó, chỉ cần cuộc sống của họ không ảnh hưởng tới sự đi lại của người khác và vệ sinh xung quanh.
Tôi đã phát hiện ra có những góc phố rất đáng yêu, nhỏ nhắn và xinh xắn mà trước đây, tôi đã không thèm để ý. Tôi quen mặt mọi người. Họ mỉm cười với tôi và tôi hỏi thăm họ mỗi khi đi qua.
Mỗi lần đi bộ về nhà, tôi cảm nhận rõ ràng mình thêm yêu thành phố này hơn, gắn bó với nó nhiều hơn, và cảm giác thân thuộc hơn. Tôi như thấy mình yêu thành phố bằng tất cả các giác quan của mình. Nó bụi bặm, ồn ào, nhưng cũng đầy màu sắc và mùi vị.
Tôi không thích đi xe nữa. Tôi không thích cảm giác lướt thật nhanh, và vội vã. Tôi sợ mình sẽ bỏ quên những nét đáng yêu của nơi mình sinh sống.
Tôi đã nhận ra rằng, nếu tôi muốn yêu thành phố, tôi sẽ yêu được. Mai sẽ là ngày đi bộ về nhà của tôi.