Khôi phục niềm tin

photoVẫn nhớ trong chuyến làm phim hồi tháng 6, một họa sỹ già khi được đài truyền hình nước ngoài hỏi, vậy ông tin vào điều gì?

Ông trả lời: Tôi tin vào con người VN, vào dân tộc VN rất tốt – nguyên văn như vậy.

Là một người làm công việc sáng tạo, ông độc đáo. Hơn 80 tuổi, ông vẫn có niềm tin vào dân tộc, dù ông không theo số đông. Theo mình, ông thật tài.

Trong rất nhiều số báo Xuân không có chủ đề hoặc chủ đề không mang ý nghĩa gì thì thật tình cờ và thật bất ngờ (!) khi số báo Xuân của TBKTSG đã lấy chủ đề về Niềm tin để cho bạn đọc nghiền ngẫm trong mấy ngày Xuân.

Thường thì khi thiếu, khi yếu cái gì, người ta sẽ phải la hét, phải giẫy dụa, chòi đạp, để lấy lại nó, giữ nó bên mình.

Niềm tin – một khái niệm thật mơ hồ. Tin vào mình – tin vào người – tin vào những khái niệm rộng lớn hơn như lý tưởng, mục tiêu phấn đấu, ước mơ, hoài bão….

Nếu có một chiến dịch con người cùng khôi phục niềm tin như chiến dịch cả nước học tập và làm theo cái gì đó thì sẽ thế nào nhỉ?

Mất niềm tin, người ta có xu hướng suy nghĩ bi quan.

Kể cả khi sự việc không tồi tệ như vậy, vì mất niềm tin nên họ khó lạc quan cho được.

Mất niềm tin khiến người ta bơ vơ, không biết bấu víu vào cái gì. Khi ấy, thật tội nghiệp.

Một niềm tin vào tôn giáo sẽ giúp người ta tin trên trời có thiên đường, dưới có địa ngục, để người ta không sống ác hay làm điều ác.

Một niềm tin vào tính thiện của con người giúp người ta giúp đỡ nhau vô tư, không vụ lợi, không tính toán. Con người ta sống ngay thẳng.

Sự suy sụp niềm tin, thực ra, có hệ thống.

Ông giáo sư Trần Hữu Dũng khi viết lá thư gửi bạn trẻ đã dành phần quan trọng để nói về việc cần thiết để bạn trẻ đó giữ niềm tin.

Chắc cũng nhiều nhiều những bạn trẻ đó biết là cần như vậy. Nhưng…

Hãy hy vọng cho tương lai gần vậy.

Mình chỉ dám hy vọng 100% biết đi vệ sinh đúng chỗ, không đái đường, ị bậy; không phóng nhanh vượt ẩu; bóp còi xe lung tung ngay cả khi biết là có bóp thì cái xe trước mặt cũng không đi nhay hơn được; biết tôn trọng quyền được yên tĩnh của người khác; không mặc áo may ô và quần đùi, đồ ngủ ra đường; không xả rác ra nơi công cộng (nhưng tự do được xả ở nhà mình). Tức là cái từ “ý thức” đó nó có nghĩa thật.

Không dám ước vọng cao xa hơn.

Bó gối ngồi chờ bà Tiên. Tèn ten ten. 😀

PS. Đầu năm đã có thư mời đi dự hội thảo tại một nơi mình mơ ước rồi. Thật là may mắn quá. 😀

Comments

One thought on “Khôi phục niềm tin

Comments are closed.