Hàng nội, hàng ngoại

Tôi có ủng hộ hàng nội không?

Có.

Vì sao?

Vì đó là hàng Việt Nam, của những người VN làm ra. Tôi vẫn thi thoảng lần mò ra chợ với hy vọng kiếm được cái gì đó thật hay, do người VN làm ra thật khéo.

Luôn luôn thất vọng vì toàn là hàng nhái, hàng Tàu. Một tiệm bán giày rất lớn trên đường Hai Bà Trưng tòan là mẫu mã vớ vẩn, lại còn đính mấy tên nhãn hiệu nước ngoài vào. Ở các siêu thị lớn thì công khai bán hàng giả, hàng dỏm, hàng kém chất lượng. Đồng hồ Citizen 200 ngàn. Áo Diesel 50 ngàn. Tất Polo 15 ngàn. Hàng giả. Hỏi có Polo thật không thì bị nhìn như người rừng. Cô bán hàng vênh mặt lên, tỏ vẻ bực bội. “Có Polo thế thôi!”

Nhưng tôi cũng sử dụng hàng VN. Váy Việt Thy (chọn được một chiếc duy nhất trong cả năm), giày T&T. Nhưng nước hoa, đồng hồ, đồ underwear, trang sức, mỹ phẩm, kẹp tóc, kính cận + kính râm, điện thoại, ghế ngồi làm việc, kể cả cái bookmark – nhớ trang – khi đọc sách lại không phải của VN sản xuất.

Tôi có áy náy không? Có chứ.

Tôi có thích hàng ngoại không?

Rất thích.

Vì sao?

Nó tốt, nó đẹp, tôi đủ tiền mua nó sau những lao động cực nhọc.

Nếu hàng ngoại và hàng nội đều có chất lượng như nhau, tôi sẽ chọn hàng nội là chắc chắn.

Nhưng vì đâu mà dùng hàng nội tôi không thấy yên tâm?

Đến cái gáo múc nước trong nhà, tôi cũng sợ nếu dùng hàng VN (hàng Tàu) thì nhựa sẽ không đảm bảo cho sức khỏe.

Tôi không dám ăn táo, mua rau ngoài chợ, ăn đậu phụ, thịt… vì sợ thuốc sâu, chất bảo quản, kích thích.

Ăn cái gì cũng sợ. Những người bán hàng không có lương tâm, không biết dưới địa ngục sẽ có quỷ sứ đợi họ để cho họ vào vạc dầu. Luật pháp không đủ nghiêm minh để họ sợ.

Vì sao tôi lại sợ hàng hóa như vậy?

Đến một cái siêu thị rất lớn cũng bán rượu giả. Tôi đã nghĩ gì khi được tặng kèm một chai rượu vang khi mua một chai champage (không hề rẻ) ở nơi mà rất tin là chỉ bán hàng thật, về nhà uống thì hóa ra toàn là phẩm màu và đường, cộng thêm ít hương liệu khác?

Tại sao tôi lại phải mua hàng VN nếu nó kém chất lượng, được làm ra bởi những doanh nghiệp chụp giựt?

Tôi hạn cế mua hàng VN, cũng là một cách để các doanh nghiệp hiểu rằng, về lâu dài, chỉ có các doanh nghiệp cung cấp dịch vụ và sản phẩm một cách an toàn và tốt nhất có thể cho khách hàng mới có thể tồn tại.

Không phải tôi không yêu nước khi đến cái khung ảnh tôi cũng phải đi mua ở Thái Lan về.

Tại sao tôi lại phải dùng đồ xấu khi tôi có khả năng mua đồ đẹp và tốt?

Khuyến khích người tiêu dùng dùng hàng VN, thật tốt quá. Nhưng về lâu dài, cách này chỉ làm hư các doanh nghiệp và các nhà sản xuất, giết chết sức cạnh tranh của nền kinh tế. Họ chỉ “bắt nạt” được những khách hàng không có nhiều lựa chọn trong cái “ao làng” của mình. Được chiều chuộng, các doanh nghiệp sẽ tiếp tục suy nghĩ rằng họ là đứa con cưng của các cha mẹ – thượng đế – khách hàng, mà dù con hư đến đâu thì cha mẹ cũng giang tay chờ đón và yêu thương. Có khi nào cha mẹ lại bỏ các con?

Hơ, các con đã nhầm!

Người tiêu dùng có quyền lựa chọn và đòi hỏi những thứ tốt nhất, với giá cả thấp nhất.

Viết vào lúc bức xúc vì mua phải rượu giả. Mai chắc hết bức xúc. Quen với những thứ giả rồi.

Comments

2 thoughts on “Hàng nội, hàng ngoại

Comments are closed.