Lovely London

Một trong những bài viết về London…

Sách nói rằng: Bad news sell papers. Tin xấu thì bán được báo. Ừ, cũng đúng. Tin sốc, giật gân. Nếu 4 tháng trước mà ai nói với mình rằng London is lovely thì mình sẽ cười ngặt nghẽo mà bảo rằng “Vớ vẩn”. Khi đó, với mình London bẩn, ồn ào, ầm ĩ, lộn xộn, thức ăn thì chán ốm. Nói chung là chả có taste gì.

Bốn tháng sau, London vẫn thế, chỉ có mình là khác. Ơ hay, nếu London có những nét đáng yêu thì tại sao mình lại không nhìn nhận nó nhỉ?

1/ Sáng nay, mình vẫn chậm chạp và lười biếng như mọi ngày. 9h mới ngủ dậy vì 3 h sáng mới đi ngủ. 10h có tiết học writing and reporting. Kéo rèm cửa thấy ngay một màu trắng xoá. Tuyết phủ trên mái nhà. Mỏng thôi, nhưng đủ kín để làm nổi lên những làn khói mong manh từ những ống khói mọc lên từ những nóc nhà. Trễ nải và lãng mạn. Ngày đầu tiên của mùa đông London có tuyết.

Ở đâu đó trong thành phố, rất nhiều chuyến tàu bị muộn vì thời tiết khắc
nghiệt. Còn mình ở trong trung tâm, cách trường 10 phút đi bộ, chả bị ảnh hưởng gì cả. Vì vậy, tự thưởng cho mình sự sung sướng được ngắm tuyết, thả hồn mình thư thái hơn. 10 phút sau thì cuống lên nướng bánh mỳ, phết bê và jam vào đấy, gói vào giấy. Trước đó thì tranh thủ uống 1 ly to sữa và mặc quần áo ấm, khăn mũ găng tay đầy đủ. Vừa đến trường vừa gặm bánh mỳ.

2/ Đến lớp bị muộn 3 phút. Ngày thứ 3 của kỳ hai, thấy lớp học thân quen hơn. Mọi người có nhiều chuyện kể cho nhau nghe sau kỳ nghỉ đông gần 2 tháng (dài dã man, phát chán ngấy cả lên. Ơ, nhưng mà nếu có tiền đi chơi thì cũng…thích).

Lira, cô tiểu thư con một ông trùm buôn bán thực phẩm ở Malaysia mặc nguyên tông màu hồng, có lẽ cũng không phù hợp với dáng vóc hơi quá khổ của bạn nhưng mình biết bạn rất thích màu hồng mà. Lira đi nghỉ ở Bali về, ca ngợi hòn đảo này hết lời. Mình muốn sau này sẽ đến đấy nghỉ. Lira là người thứ bao nhiêu khen hòn đảo đấy rồi mình cũng chả nhớ nữa.

William, anh chàng người Mỹ khiến cả lớp cười bò ra vì sự so sánh woman is like car. They are fast. Anh ấy bảo rằng I like fast car and fast woman. Cool! Hi hi.

Neha, đến từ Ấn Độ đã có 5 năm làm việc tại Nhật Bản cho hãng tin Bloomberg. Bạn ấy có bố ở Tokyo nên học và làm luôn ở đấy. Neha nói tiếng Anh rất hay, không hề pha trộn âm điệu như kiểu nói của người Ấn. Lý do mà bạn ấy bật mý là “I used to have a British boy friend.” Good advice for me. Hihi.

<!– /* Style Definitions */ p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal {mso-style-parent:””; margin:0in; margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; font-family:”Times New Roman”; mso-fareast-font-family:”Times New Roman”;} p {mso-margin-top-alt:auto; margin-right:0in; mso-margin-bottom-alt:auto; margin-left:0in; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; font-family:”Times New Roman”; mso-fareast-font-family:”Times New Roman”;} @page Section1 {size:8.5in 11.0in; margin:1.0in 1.25in 1.0in 1.25in; mso-header-margin:.5in; mso-footer-margin:.5in; mso-paper-source:0;} div.Section1 {page:Section1;} –>

Ohmed, anh chàng phóng viên người Iran thì buồn hơn sau kỳ nghỉ ở quê nhà. Anh nói rằng tương lai mù mịt chả biết thế nào, vì Iran đóng cửa nhiều tờ báo vì sự kiểm duỵêt của chính quyền. Nhiều đồng nghiệp của anh trong nước đang bị thất nghiệp. Buồn thế

Còn anh Ahmed, người Iraq, thì tạo ấn tượng với mình là hơn mình có 3 tuổi mà đã hói gần hết đầu. Hi hi. Ahmed trông đạo mạo nhưng cũng hay pha trò cười, nhiều  lúc ngơ ngác như trên cung trăng rơi xuống.

Bạn Marie, người Pháp, thì lúc nào cũng vui vẻ. Marie ăn mặc rất có gu. Dáng người cao dỏng, tóc ngắn và xoăn, lại má núm đồng tiền, Marie dễ gần, chỉ có điều hút thuốc nên chả mấy khi mình đứng gần. Lớp học có hai sinh viên người Canada mới đến là exchange student. Một bạn khiến mình choáng vì mới 24 tuổi mà nói được 5 thứ tiếng. Bạn kia có vẻ học chăm chỉ, cùng nhóm là project môn Journalism and Society với mình nên hy vọng là ok. He he.

À, còn bạn Brazil nữa chứ, sáng nay bạn ấy cũng giống mình, háo hức vì tuyết rơi. Bạn ấy chụp hình rồi gửi về cái xứ Brazil nắng gió với những vũ điệu samba bốc lửa. Mình dại thế, không chụp vì hy vọng mai sẽ có tuyết lại. Chả biết có
không. Keep fingers crossed!

3/ Mua cái bánh pizza 2 bảng trong căng tin rồi ngồi gặm. Gặm xong vào phòng vi tính ngồi để gửi email và làm vài việc lặt vặt trước khi lên thư viện đọc nốt cuốn sách(Ấy là mình tính thế). Ai ngờ vào gặp ngay một em Việt Nam ở đấy. Hai chị em lại rủ một bạn khác đi uống cà phê ở Starbuck. Ham chơi vốn sẵn tính giời. Chỉ làm được nửa việc cần làm.

4/ Đến ga Angel để uống cà phê. Đang định mua thì bạn kia lại hẹn được với Hà
Anh, cô người mẫu VN duy nhất đang làm việc tại Anh. Thế là lại đi Leicester Square để gặp Hà Anh phỏng vấn. Đến nơi thì Hà Anh chưa kịp đến, ba người lại rủ nhau đi Café de Hongkong ăn cơm vịt. Ngon tuyệt. 5 bảng. Ăn xong thì vừa kịp Hà Anh đến. Bốn người dắt díu nhau vào một cái Starbuck ở đấy. Ấm cúng và lịch sự. Nói chuyện với Hà Anh đến tận 6h. Hà Anh đã thay đổi cái nhìn không mấy thiện cảm của mình trước đây với các cô người mẫu.

5/ Chưa về. Đi bộ đến Oxford tính mua sắm vài thứ, nếu rẻ. Đi cả phố chả có gì

khả dĩ. Cái mình thích thì nó không thích mình (vì đắt). Thế là đành thất thểu
về. 8h về đến nhà. Dọn dẹp vì mai người ta sẽ kiểm tra độ sạch sẽ của nhà cửa
bếp núc. Rách việc thế. Tháng nào cũng đến nhỉ, mình chả thích tí nào. Mình ở
bẩn thì mình chịu chứ ai chịu. He he.

6/ Một đống bài tập phải làm, một cái assignment due vào sáng mai cần kết thúc nốt, chuẩn bị cho chuyến đi Pháp. Ấy vậy mà vẫn còn muốn ngồi update website thế này đây. Đơn giản chỉ vì tự nhiên, mình thấy yêu
London quá.

Yêu đấy, cho mình hôn London một cái nhé. Kẻo mai lại tự dưng hết yêu thì chả thèm hôn đâu!

“”Tối về, anh lái tube chuẩn bị chuyển bánh, đã đóng cửa tube rồi, thấy mình hớt hải chạy như ma đuổi đến gần, ghé vào buồng lái nhìn một tí. Thế là anh ấy mở cửa ra cho mình. Đỡ phải đợi 3 phút. Đáng yêu thế không biết! Thank you!””

Tưởng thế

Trong tiếng Anh có một từ mà mình thích. “Assume” – tức là “to take for granted or without proof; suppose; postulate; posit”. Ví dụ: to assume that everyone wants peace.
Cứ tưởng là ai cũng thích hoà bình, mà có phải vậy đâu! Assume rằng như thế này, vì mình nghĩ như thế này, vì mình đoán như thế…Nhiều người ở hoàn cảnh này, họ nghĩ rằng ai cũng như họ. Điều này “hơi bị đúng” với những người được coi là tầng lớp trên trong xã hôi. Họ assume người khác cũng hiểu biết, cũng đủ đầy như họ.
Hôm nay ngoài trời nắng to, mình assume là sẽ ấm áp nên chỉ mặc một áo thun mỏng, một áo len và một áo choàng dài bên ngoài, váy và tất dài dầy. Tất nhiên là kèm theo khăn và găng tay da. Vậy mà mình vẫn rét run lên, cóng cả tai (chứ không phải tay đâu nhá). Nhiệt độ đoán chừng 2 độ C.
Mình assume là với mức học phí 12 ngàn bảng/năm, email một phát là các thầy cô sẽ trả lời ngay thắc mắc của mình. Ấy vậy mà không phải.
Mail 3 lần rồi mà thầy giảng môn Internet Journalism vẫn biệt vô âm tín. Nhiều bạn cùng lớp cũng gặp như vậy chứ chả phải chỉ có mình mình.
Mình assume là đồ ăn ở căng-tin nhà trường phải vừa ngon vừa rẻ. Vậy mà mỗi trưa tốn 3,4 bảng ở đấy, đồ ăn chả ra cái giống gì. Ặc ặc.

Mình assume là mẹ mình sẽ chẳng bao giờ chat chit trên mạng đâu, vì mẹ mình chả thích những đồ hi-tech ấy. Ấy vậy mà gần 4 tháng mình xa nhà, mẹ mình đã chat nhoay nhoáy.
Mình assume là mình chả thích nấu ăn. Nấu ăn là một nghệ thuật, người nấu ăn là nghệ sỹ. Mình chỉ nấu ăn khi mình có cảm hứng. Đó là cảm hứng được chia sẻ, là hobby được phục vụ người mà mình thích chứ không phải là bị ép buộc ngày nào cũng phải nấu ăn. Vậy mà bây giờ mình lại giở chứng thích nấu nướng, nghĩ món này món kia, lại còn mua một cái máy xay sinh tố và một cái máy ép hoa quả. Kỳ cà kỳ cạch.

Mình assume là chàng sẽ yêu mình mãi mài. Tình yêu của chúng mình là vĩnh cửu, em sẽ mãi là người con gái của đời anh. Vậy mà đùng một phát, chàng lấy vợ. Nhanh hơn tên bắn. Tốc độ hơn điện xẹt. Để lại em cõi lòng tan nát. (Quả này khối anh đọc đến đây sẽ tưởng mình đang ám chỉ họ. Nhưng làm ơn đừng assume như thế nhé! He he he)

Chàng assume rằng mình sẽ làm mọi cách để lôi kéo chàng về với mình, nhưng không phải vậy. Mình chả làm gì, kệ cho nước chảy bèo trôi. Duyên phận đôi mình chỉ đến thế thôi. Buông xuôi cho thuyền trôi theo dòng nước (lũ).
Hôm nay học môn writng and reporting, cô giáo đã nói rằng: Don’t assume that your readers know as you know.
Write it in the simplest way, EXPLAIN IT.

Don’t assume.

Don’t assume.

Điện đã về bản

Thế là “điện” đã về đến “bản” được 2 hôm nay. Nói như các văn nghê sỹ là “lòng ngập tràn vui sướng”. “Điện” là cái TV, còn “bản” là một cái phòng nhỏ ở Francis Rowley Court ở London.

Ví thế cũng chả sai. Này nhé, đời thủa nhà ai ở ngay trung tâm London, cái nhà thì rõ oách, cách trường chỉ có 10 phút đi bộ, an ninh đảm bảo, điện nước thoải mái, lại rất international, vậy mà không có cái TV. Thật vô lý hết sức. Bình thường, ở các hall of residence sẽ có phòng xem TV, nhưng xem chừng ở nơi này, nếu có phòng xem TV thì là phòng chung, chẳng được chọn kênh mà mỗi lần đi đến đấy thì cũng hơi bị oải (Tự nhiên nhớ hồi mình ở Đức, từ chỗ ở đến chỗ xem TV cách đúng một con phố. Hé hé).

Nói ra nghe thì tội nghiệp (síc). Học media mà: báo thì chỉ dám mua tờ Guardian hàng ngày, mà mua ở hội sinh viên cho rẻ (25 xu, thay vì 75 xu), các tờ khác thì đọc “chùa” ở khoa hoặc đọc báo mạng; TV thì không có mà xem (xem trên mạng thì thôi làm việc, mà em thích vừa xem TV vừa làm việc có được không?), đài thì nghe qua điện thoại (mà lúc nào đi trên đường mới nghe thôi).
Lòng mong mỏi có cái TV ngày càng “nóng bỏng” từ cách đây 3 tuần. Khi đó, ý nghĩ duy nhất trong đầu là “làm sao có cái TV” – mặc dù khi đấy vẫn chưa biết có TV thì sẽ xem vào lúc nào.

Phải nghĩ cách thôi. Mua, mượn, thuê…thế nào cũng được.

Lướt một vòng trên eBay và Amazon. Cái nào mình thích thì nó đắt, cái nào mà vừa túi tiền (kiểu như 20 bảng) thì bé tí, lại đen trắng, lại thi thoảng còn kèm theo lời cảnh báo “does not work properly recently”. “Thế này thì chết em”, mình nghĩ bụng vậy.

Dù sao, “đường đi khó không phải vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người e ngại núi sông”. Nghĩ thế nên mình lại vững bước “tiến lên”.

Nghe nói trang này là nơi gặp gỡ của những người cần (bất kỳ cái gì) và những người muốn bán hoặc mời chào (bất kỳ cái gì), mình cũng ghé vào đấy vào một buổi sáng, lúc 1h30.
Bỏ qua những thông tin kiểu như “Anh đây 30 tuổi, đẹp giai, ở London, muốn làm quen với các em. Nếu hợp, có thể đi Tây Ban Nha hoặc Ý dịp Giáng sinh hoặc Năm mới này”, mình xông thẳng vào chỗ quảng cáo TV. Tuy nhiên, kết quả không như mong muốn. Cái mình thích thì nó lại không thích mình (vì đắt).
Đành post quảng cáo lên vậy: Sinh viên, đang rất cần một cái TV. Ai cần bán TV còn tốt, giá cả phải chăng thì liên hệ…” Điện thoại và email để đấy.
Post xong, đi ngủ với tâm trạng hồi hộp như người vừa tỏ tình và đang chờ đợi sự hồi âm của đối tượng vậy.
7h sáng, cái Black Berry Pearl của mình (cho em khoe tí) kêu ỉnh ỏi. Choàng tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở nhấn vào phím nghe.

“Hello?”
“Oh sorry I read that you wanted a TV and I just wanted to note down your name and number but I pressed the dialing button.”
Tỉnh cả ngủ.
“So you have a TV that you want to sell?”
“Yes. It is a small TV that I don’t use.”
“So how much is that?”
“I don’t know. Maybe 50 pounds. This one I don’t use and I don’t want to sell either but I think you really need it.”
“Yes, I desperately need it. Can I come to see it?”
“Ok, look. I used to have this when I was small. Maybe you can borrow it and then when you don’t use it, give it back to me, ok?”
Tốt quá. Còn chần trừ gì nữa?
“Of course. I will give it back to you because I will leave here after I finish my study.”
Deal done! Bụng bảo dạ “Sao có người tốt thế nhỉ?”

Hẹn gặp bác này ở một nơi cách chỗ mình ở 2 ga tàu điện.

Hồi hộp mặc quần áo và đi đến chỗ hẹn, không cả kịp ăn sáng. Vừa đi vừa nghĩ bụng, liệu người ta có lừa mình không nhỉ? Nó hẹn mình đến chỗ đấy, bịt mắt, xịt cho một phát thì toi. Nhưng lúc này, chiếc TV đã làm mờ mắt mình rồi. Mà đi ban ngày, sợ gì. Cứ đi thôi.
Đồng chí tốt bụng đó hẹn mình ở ga tàu điện. Trông dáng vẻ cũng tử tế. Mình leo lên xe ô tô vì nhà cách ga cũng đến 5 phút. Cái xe toàn mùi thuốc là, không thở được, nhưng vẫn nhớ mang máng là đồng chí liên tục nói là I am sorry vì mùi thuốc là.

Đồng chí (trông trẻ hơn mình) kể rằng có cái TV từ hồi còn bé, đang để ở cái nhà vừa mua, không xem nên nếu mình muốn thì sẽ cho mình mượn. Mình nhắm mắt lại, không dám hình dung ra cái TV, chỉ mong rằng nó không 7 inch là tốt rồi.
Đến nơi. Đó là một khu chung cư cũ ở ngay trung tâm London. Gặp mình là bà hàng xóm của đồng chí tốt bụng đó, người da đen. Đồng chí tốt bụng bảo là đồng chí làm nghề buôn bất động sản. Đây là cái nhà thứ 4 mà đồng chí có, sắp có người thuê.
Leo lên cầu thang kiểu nhà tập thể Giảng Võ ở Hà Nội, đến cái cổng sắt màu đen, đồng chí mở cổng nhưng không được. Đập gõ kiểu gì cũng không được. Rồi lại thắc mắc, hay lạnh quá sắt nó “nở” ra, phải đẩy mạnh mới được. Vẫn không được. Mình cùng bà hàng xóm và đồng chí tốt bụng hè nhau đẩy, rồi gõ, làm đủ mọi kiểu vẫn không được. Mình gợi ý đồng chí “trèo rào” nhưng đồng chí không dám.
Đồng chí tốt bụng cứ loay hoay không biết làm thế nào trước hoàn cảnh bất ngờ này, bèn bảo “để tao gọi điện thoại hỏi thằng đại lý xem thế nào”. Gọi điện thoại, đồng chí đại lý bảo không sao, không làm gì đến cổng, vẫn mở vào được, đồng thời thông báo thêm là đồng chí ấy đang ở Ai Cập.
Cố thêm một lúc nữa.
Vẫn bó tay. Mình buồn cười quá, nhưng đành tiu ngỉu ra về. Đồng chí tốt bụng tỏ ra rất ân hận, hẹn sẽ gọi lại cho mình sau và xin lỗi về sự cố này. Đồng chí ấy đề nghị đưa mình về. Ok. Từ chỗ mình đến chỗ đồng chí tốt bụng chỉ khoảng 20 phút, vậy mà lúc đi về hết mất gần 1 tiếng đi ô tô vì…lạc đường. Viva London!
Chả lẽ từ bỏ ước mơ? Không có lẽ! Một niềm mơ ước tầm thường vậy mà cũng không được sao?
Trên Yahoo! Messenger hiện lên dòng chữ “TV is desperately needed.”
– Chị ơi, chị cần TV à?
– Ừ, chị muốn có một cái mà đắt quá.
– Em có mà em không dùng, để em mang cho chị vào 17-1 nhé.
– Ừ, vậy thì tốt quá. Cám ơn em nhiều.
Thế là mình có TV. Một em ở Leeds sẽ mang đến. Vậy là người tốt vẫn gặp may. (He he)
Và cách đây 2 hôm, porter của em ấy mang đến cái TV, còn em ấy thì xinh đẹp điệu đàng đi bên cạnh.

14 inche, cái bóng đèn hình hơi cũ, làm màn ảnh bé lại, nhưng không sao, vẫn xem tốt.
5 kênh thôi, nhưng đủ để mình vừa ngồi ăn cơm vừa ngếch lên xem TV.
Thêm một mơ ước đã thành sự thật. Xem ra, mình vẫn còn hạnh phúc hơn biết bao nhiêu người vì vẫn gặp nhiều người tốt. “Hành trình” đi tìm cái TV đã cho mình thấy điều đó.
Tạm thời tin là như vậy!

Khi nào mình về, cái TV này sẽ được chuyển cho một người sang học giống mình. Rồi người đó sẽ chuyển cho người khác nữa (hy vọng nó vẫn usable)…Một sự đền đáp tiếp nối…

(Bài này viết khi còn ở Anh – năm 2007)