Pasta kiểu Việt Nam

Pasta kiểu Việt Nam mới khó, chứ kiểu Ý thì quá bình thường!
Mình đã nếm thử kiểu Ý. Covent Garden nhé, 20 bảng, nhà hàng đẹp mê đi, như một thính phòng tràn ngập giai điệu opera. Nếu đi ăn tối với người yêu ở đấy, món pasta + một ly rượu + ánh mắt đắm đuối nhìn nhau thì…ôi chao ôi…

Tự tay làm một đĩa cho mình ăn mới là oách nhé!

Và trong lúc chưa gặp được anh chàng người Ý nào để học bản original, mình tự sáng chế ra món pasta kiểu Việt Nam của mình vậy.
Pasta rất thuận tiện, dễ nấu, dễ ăn, và dễ tạo cảm giác vui sướng vì mình đang làm cái gì đó mới, đang khám phá một lĩnh vực mới mà cách đây 4 ngày chưa bao giờ nghĩ tới.
Mặc dù đã lờ mờ phân biệt được speghetti và pasta, nhưng mình vẫn chưa nhớ được tên của các loại mỳ từ Ý, mà các chàng đẹp giai người Ý vẫn thường ăn. (Phải chăng họ ăn mỳ như vậy nên họ mới đẹp giai đến thế?)
Đại loại, nó có loại xoắn xoắn, lại dài tròn thẳng tưng, lại to bản như bánh phở nhà mình.

Mua ở Sainbury rẻ thôi (chưa đến 01 bảng).
Lấy ra một ít, đo bằng nắm tay.
Đun nước nóng sôi lên, cho vào một ít dầu và một ít muối.
Cho mỳ vào, đun, thi thoảng ngoáy đều lên để mỳ không bị xoắn vào nhau hoặc bị dính vào đáy nồi. Thi thoảng vớt mỳ lên để xem chín chưa (chừng 10 phút là tạm ổn).
Mỳ là món dễ kết hợp với các món khác. Mình chọn gà tây hoặc thịt lợn, tuỳ ý thích. Xào thịt lên, gia vị nêm vừa đủ.
Lấy một cái đĩa to, màu trắng (hoặc màu gì đấy thì tuỳ, nhưng phải điệu, và sạch. (Vì cái đĩa đẹp thì làm mát mắt mình, nó sạch thì không làm đau bụng mình!)
Cho mỳ lên đĩa (nhớ bỏ nước ra. He he).

Đổ thịt vào giữa.
Cho nước xốt pasta mua sẵn lên trên thịt (loại có anh đẹp giai Jamie ấy. 1.75 bảng)
Nạo một ít cheese phủ lên trên mặt (loại cheese của Ý mới ngon, mình thì lục trong tủ có loại nào dùng loại đấy).
Cho ít herb basil lên trên (mình thì cho mùi và lá bạc hà. Aëc ặc).
Đặt đĩa lên bàn. Lấy ly mở tủ rót một ly rượu trắng để bên cạnh.
Và ăn.
Tổng cộng thời gian hết 20 phút, ngon, bổ rẻ, nóng sốt.
Điều đặc biệt là không khiến mình bị nặng bụng. Cái đĩa pasta ở nhà hàng Ý tại Covent Garden đó nhiều chất béo quá, báo hại mình ăn bao nhiêu trả lại hết nhà hàng bằng đấy. (Nhưng nhờ đó phát hiện ra cái toa-let của họ nghệ thuật không kém gì ở nhà hàng!).
Và trong lúc tìm hiểu thêm về cách nấu pasta hay speghetti thực sự của người Ý, bạn hãy thử nấu cho mình món pasta của VN xem sao, mình chắc là bạn sẽ thích đấy.
Biết trong đầu bạn đang nghĩ gì rồi. Mai sẽ đi mua pasta, nước xốt, cheese, basil và thịt về nấu thử phải không?
Enjoy it!!!

PS: Đây sẽ là bài đầu tiên trong cuốn sách dạy nấu ăn do mình viết mà mình mơ ước sẽ xuất bản một ngày không xa. Ha ha ha ha.
(Bài viết 14.01.2007)

free hit counter


web counter

Pasta kiểu Việt Nam

Bài viết nhân dịp tự mình nấu món ăn. Bây giờ, các món này là tầm thường :-), mà Dr. Noe bảo là “basic”.

Tác phẩm lúc chưa rắc rau thơm lên đã đẹp thế này rồi đấy! © Loan Khong
Tác phẩm lúc chưa rắc rau thơm lên đã đẹp thế này rồi đấy! © Loan Khong

Pasta kiểu Việt Nam mới khó, chứ kiểu Ý thì quá bình thường!
Mình đã nếm thử kiểu Ý. Covent Garden nhé, 20 bảng, nhà hàng đẹp mê đi, như một thính phòng tràn ngập giai điệu opera. Nếu đi ăn tối với người yêu ở đấy, món pasta + một ly rượu + ánh mắt đắm đuối nhìn nhau thì…ôi chao ôi…
Tự tay làm một đĩa cho mình ăn mới là oách nhé! Và trong lúc chưa gặp được anh chàng người Ý nào để học bản original, mình tự sáng chế ra món pasta kiểu Việt Nam của mình vậy.
Pasta rất thuận tiện, dễ nấu, dễ ăn, và dễ tạo cảm giác vui sướng vì mình đang làm cái gì đó mới, đang khám phá một lĩnh vực mới mà cách đây 4 ngày chưa bao giờ nghĩ tới.
Mặc dù đã lờ mờ phân biệt được speghetti và pasta, nhưng mình vẫn chưa nhớ được tên của các loại mỳ từ Ý, mà các chàng đẹp giai người Ý vẫn thường ăn. (Phải chăng họ ăn mỳ như vậy nên họ mới đẹp giai đến thế?)
Đại loại, nó có loại xoắn xoắn, lại dài tròn thẳng tưng, lại to bản như bánh phở nhà mình.
Mua ở Sainbury rẻ thôi (chưa đến 01 bảng).


Lấy ra một ít, đo bằng nắm tay.
Đun nước nóng sôi lên, cho vào một ít dầu và một ít muối.
Cho mỳ vào, đun, thi thoảng ngoáy đều lên để mỳ không bị xoắn vào nhau hoặc bị dính vào đáy nồi. Thi thoảng vớt mỳ lên để xem chín chưa (chừng 10 phút là tạm ổn).
Mỳ là món dễ kết hợp với các món khác. Mình chọn gà tây hoặc thịt lợn, tuỳ ý thích. Xào thịt lên, gia vị nêm vừa đủ.
Lấy một cái đĩa to, màu trắng (hoặc màu gì đấy thì tuỳ, nhưng phải điệu, và sạch. (Vì cái đĩa đẹp thì làm mát mắt mình, nó sạch thì không làm đau bụng mình!)
Cho mỳ lên đĩa (nhớ bỏ nước ra. He he).
Đổ thịt vào giữa.
Cho nước xốt pasta mua sẵn lên trên thịt (loại có anh đẹp giai Jamie ấy. 1.75 bảng)
Nạo một ít cheese phủ lên trên mặt (loại cheese của Ý mới ngon, mình thì lục trong tủ có loại nào dùng loại đấy).
Cho ít herb basil lên trên (mình thì cho mùi và lá bạc hà. Aëc ặc).

Đặt đĩa lên bàn. Lấy ly mở tủ rót một ly rượu trắng để bên cạnh.
Và ăn.
Tổng cộng thời gian hết 20 phút, ngon, bổ rẻ, nóng sốt.
Điều đặc biệt là không khiến mình bị nặng bụng. Cái đĩa pasta ở nhà hàng Ý tại Covent Garden đó nhiều chất béo quá, báo hại mình ăn bao nhiêu trả lại hết nhà hàng bằng đấy. (Nhưng nhờ đó phát hiện ra cái toa-let của họ nghệ thuật không kém gì ở nhà hàng!).
Và trong lúc tìm hiểu thêm về cách nấu pasta hay speghetti thực sự của người Ý, bạn hãy thử nấu cho mình món pasta của VN xem sao, mình chắc là bạn sẽ thích đấy.

Biết trong đầu bạn đang nghĩ gì rồi. Mai sẽ đi mua pasta, nước xốt, cheese, basil và thịt về nấu thử phải không?
Enjoy it!!!

PS: Đây sẽ là bài đầu tiên trong cuốn sách dạy nấu ăn do mình viết mà mình mơ ước sẽ xuất bản một ngày không xa. Ha ha ha ha.