Những hiệu sách đang teo dần và biến mất

Dog-Reading-bookChâu Quần Phi, một người phụ nữ Trung Quốc năm nay 45 tuổi, vừa trở thành “nữ hoàng” đầy bất ngờ của ngành công nghệ thế giới. Tài sản của bà giờ là 10 tỉ đô la Mỹ, vượt trên cả Eric Schmidt của Google, nhờ vào giá cổ phiếu tăng vọt như tên lửa của Lens Technology, công ty gia đình bà sở hữu 88% hiện nay.

Người phụ nữ này nếu trở nên hấp dẫn không đọc một chi tiết về bà. Đó là cha bà, một người đàn ông một mình nuôi 3 đứa con do vợ mất sớm, luôn thử thách, truyền cảm hứng và động viên bà đọc những thứ quá tầm hiểu biết của bà khi bà còn nhỏ. Mãi về sau này, bà mới hiểu ông đang dạy bà “lo liệu mọi thứ”, và “lựa chọn kinh doanh của bà, và việc bà đặc biệt thích thú với lĩnh vực đổi mới và nghiên cứu, có được phần lớn nhờ cha tôi.” (chi tiết đọc thêm trên Forbes Việt Nam số tháng 6.2015)

Hôm qua tôi ra một hiệu sách của nhà nước. Nơi này được đúng y như những năm 1980, tức là sách vở được bày biện theo cách rất không muốn người đọc tìm thấy và mua, nhân viên thì tất nhiên cũng không có ý định bán hàng và thái độ quả là chẳng vui vẻ gì lắm. Đây là nơi giới thiệu sách của một NXB, nhưng phí quá. Vì mặt bằng đấy mà để làm giới thiệu sách như vậy thì quá phí khi xét tới hiệu quả. Giới thiệu sản phẩm là phải đẹp, phải hấp dẫn, phải dễ nhìn để người ta còn muốn mua. Và phải online nữa để ở đâu cũng thấy. Thế mà hiệu sách này chẳng đáp ứng được gì, làm chẳng đến đầu đến đũa, dù thương hiệu thì lớn, uy tín, quá phí quá phí. Continue reading