Công việc của chính trị

Đăng lại bài trên Tia Sáng (Bộ Khoa học – Công nghệ) của tác giả Hoàng Hồng Minh

Đi một vòng thế giới, bạn sẽ thấy ra rằng người nước Pháp là những nhà vô địch về sử dụng thẻ trả tiền. Vào siêu thị, qua cửa trả vé đường cao tốc, thanh toán tiền đỗ xe… việc trả tiền tự động bằng thẻ trở thành đại trà. Có khi chỉ để trả mấy chục xu.

Bạn đi qua nước Đức, đa phần người ta rút tiền và tiêu tiền mặt.

Bạn đi qua nước Mỹ, đoàn ôtô rồng rắn chờ để trả tiền qua cầu, rất rẻ nhưng rất lâu.

Còn ở ta có khi lấy xích-lô chở tiền để đi mua nhà!

Người Pháp thông minh hơn chăng?

Câu chuyện là thế này.

Khi trả tiền bằng thẻ, có một khoản chi phí cho việc này.

Ở Đức, người dùng thẻ phải trả một phần cho khoản này. Chả ai dại gì mất tiền.

Còn ở Pháp, Nhà nước quy định người dùng thẻ không phải trả chi phí cho việc dùng thẻ, mà người bán phải chịu. Mà người trả tiền luôn luôn là Thượng đế!

Các cửa hàng nhỏ bán lẻ thì ngán chuyện dùng thẻ, bắt người ta phải mua từ mười Euro gì đó thì mới nhận trả bằng thẻ. Còn các cửa hàng lớn thì họ không chấp, 1 xu cũng xong. Và nếu chẳng may bạn đổi ý trả lại hàng thì họ quệt thẻ bạn và tiền của cửa hàng chảy ngược luôn vào tài khoản của bạn, có khi còn trước khi tiền bạn mua hàng chảy ra khỏi tài khoản bạn nữa!

Công việc của chính trị là vậy.

Không phải là săm soi, là lên lớp khản giọng, là cầm tay chỉ việc.

Mà là đưa ra những quyết sách hướng dòng chảy của đời sống sao cho thuận lợi cho toàn bộ cộng đồng.

Chính trị không làm việc đó, ai làm?

Hãy lấy câu chuyện cái xe máy hôm nay chẳng hạn, và xem vấn đề chính trị của nó ra sao.

Xe máy rất hợp với xứ ta: rẻ, cơ động, dễ sử dụng, chiếm ít không gian.

Ngược lại, xứ ta đô thị hóa nghẹt thở, phi quy hoạch, phi lộ trình, với toàn bộ tính bừa bãi ngông nghênh vô kỉ luật. Thành phố chỉ là cái chợ thật to để người ta chen chúc, đi ẩu, vứt rác, thải tiếng ồn.

Một chiếc xe máy nhỏ bình thường, trong trạng thái tốt, thải ra một lượng khí thải độc hại ô nhiễm gấp bốn lần một chiếc ôtô con trong trạng thái bình thường, theo đo lường của các nhà môi trường.

Vì sao? Rất đơn giản. Vì xe máy không có bộ lọc khí thải. Còn ôtô thì bắt buộc phải có.

Tiếng ồn cũng vậy, chắc phải hơn 4 lần so với một chiếc ôtô con.

Bây giờ đèn đỏ, bạn đứng đó, hãy nhân số lượng xe máy quanh bạn lên làm 4 lần, bạn có một mức ô nhiễm tương đương hàng trăm, hàng nghìn chiếc ôtô quanh bạn.

Xe pháo ở ta lại còn ở mức chất lượng bất chấp, hệ số ô nhiễm chắc phải cao gấp đôi gấp bốn thêm nữa, hoặc hơn cả thế.

Rồi tiếng ồn đinh tai.

Rồi còi pháo toe toét, rú ga để khoe chủ nhân ông, để thách đố xung quanh.

Hãy coi chừng nếu bạn ngạt thở té lăn luôn ra đó.

Cái sự tình này, nền chính trị có trách nhiệm phải tham gia mạnh mẽ.

Rộng lớn, đó là công việc phi tập trung hóa các đô thị lớn, tạo ra nhiều vùng trung tâm dân cư liên đới tương đối hoàn chỉnh về ăn ở, sinh hoạt, giao thông, hành chính, trường học, bệnh viện, giải trí. Các trung tâm này phải có chất lượng cao thì mới giãn được dân. Chất lượng thật cao đồng bộ là tốt nhất, kéo những tầng lớp khá giả hơn đi tiên phong vẫn dễ hơn.

Phải khoanh những vùng ven đô rộng lớn thành những khu rừng, công viên vĩ đại, lá phổi của người thành phố. Không có quyết sách chính trị, thành phố sẽ phát triển theo nguyên tắc bệnh ung thư tràn khắp, không một mảng trống nào có thể tồn tại lại được.

Rồi phải có hệ thống giao thông công cộng thật thuận lợi với nhiều ưu tiên, được Nhà nước bù lỗ cho các tuyến mới. Các phương tiện này phải chạy theo nguyên tắc sạch, dùng điện hoặc gas.

Rồi hệ thống đường xá chuẩn quy.

Đó mới là môi trường cho giao thông.

Còn bản thân các xe máy?

Phải có lộ trình với người sử dụng và các nhà sản xuất.

Ví dụ lên lộ trình đến 10 năm tới, xe máy phải có bộ lọc đạt độ chuẩn về khí thải, độ chuẩn về mức tiếng ồn mới được phép lưu hành. Cuộc đàm phán với các nhà sản xuất và phân phối xe máy đã phải bắt đầu ngay từ bây giờ.

Các xe máy, ôtô phải bị kiểm tra định kì và bất thường, và bị phạt hoặc cấm lưu thông khi độ ô nhiễm và độ ồn quá chuẩn.

Còi xe máy hoàn toàn có thể bị cấm trong thành phố.

Nhiều tuyến phố trung tâm chỉ cho đi bộ, hoặc thêm xe đạp.

Một số tuyến chỉ có người có địa chỉ nhà ở đó mới được phép chạy xe máy, chạy ôtô vào. Việc này thực hiện qua tem dán cho phép trên xe.

Chuyện xa xôi? Không có gì xa xôi cả.

Và ngay hôm nay đã có thể làm được ngay bao nhiêu việc.

Tỉ như sáng sớm ra người ta cần tập thể dục quanh các hồ, quảng trường công cộng.

Vậy thì hãy cấm sử dụng xe máy, ôtô tại các khu vực đó từ 5:00 giờ đến 6:30 sáng chẳng hạn.

Công việc của chính trị là ở ngay đó.

Chính trị là cái công việc đo đạc, nghe ngóng, suy tính các giải pháp rộng lớn cho đời sống công cộng, cho hằng ngày, và cho dài lâu.

Chính trị không thể bị tê liệt.

Và càng không thể bị nhầm việc.

“Ăn” theo bài trên Tia sáng:

Tự dưng hôm nay đi làm thấy 6 cái xe buýt xếp hàng trên một đoạn đường ngắn tủn. Hoảng vía. Nhìn thì phát hiện có 1 cái lô cột “bỗng dưng” vừa hiện ra. Dân tình túa ra như ong vỡ tổ, như kiến gặp mưa, leo lên vỉa hè, lách giữa các làn xe. Những chiếc xe đứng sát bên xe buýt, những bàn chân làm mồi ngon cho những chiếc bánh xe khổng lồ. Không hề có biển báo hướng dẫn cách đi mới cho người dân, không hề có cảnh sát giao thông đứng phân làn xe, và cũng không thấy anh gì không phải cảnh sát giao thông những vẫn dành thời gian tuýt còi cứu dân. Sáng nào cũng đi làm gian nan, khổ sở.

Công việc của chính trị là gì? Thông báo rộng rãi trên các phương tiện thông tin đại chúng về cái lô cốt vừa mọc lên (và 1 cái bảng rất to ở ngay vị trí đó). Giải thích vì sao có cái lô cốt đó, khi nào thì nó hết, và người dân có thể lựa chọn những con đường nào khác để đi (trách nhiệm giải trình), và có cảnh sát giao thông ra đó đứng.

Nhiều khi đứng không để làm gì hết (vì ai có thể làm gì khi  có quá đông người lưu thông?), nhưng dân tình sẽ nghĩ rằng “à, mình cũng vẫn đường quan tâm”. Và, rất quan trọng “Chúng tôi xin lỗi vì đã gây ra sự bất tiện này”. Tự dưng bít đường, và không hướng dẫn cho dân chúng những lựa chọn khác thì gọi là gì?

Không có gì hết, không có ai hết, và mỗi ngày đi làm, tan ca, đi chơi là những cơn ác mộng của dân chúng. Chính trị để làm gì? Nhìn tận gốc rễ, đó là năng lực điều hành, hoạch định chính sách…Không lẽ đó là “của dân”?

Phỏng vấn có đạo đức

Nhiều tờ báo và hãng truyền thông có những quy tắc đạo đức nghề nghiệp, đưa ra bản chi tiết những gì phóng viên của họ được phép và không được phép làm. Một nghiên cứu 304 tờ báo cho thấy, 49% có kiểu quy tắc này. Họ đều nhất trí không chấp nhận kiểu hành nghề theo cách nghe lén.

Những nguyên tắc này thống nhất với nhau ở một số điểm, được Hiệp hội các nhà báo chuyên nghiệp của Mỹ định nghĩa là:

1/ Tìm kiếm và tường thuật SỰ THẬT;
2/ HOẠT ĐỘNG ĐỘC LẬP dưới nhiều áp lực;
3/ HẠN CHẾ đến mức thấp nhất thiệt hại cho những ai (những gì) liên quan.

Chẳng hạn, để hạn chế mức thấp nhất thiệt hại cho những ai (những gì) liên quan tới bài viết, hầu hết các tờ báo, truyền hình…sẽ không nói cụ thể danh tính của những nạn nhân bị hiếp dâm hoặc đăng tải những hỉnh ảnh thi thể người bị chết trong một vụ tội phạm hình sự hoặc tai nạn giao thông. Họ sẽ suy đi tính lại khi xâm phạm vào nỗi đau riêng của một gia đình khi gia đình ấy liên quan tới một vụ án khá thông thường. Mặc dù vậy, điều này không hẳn là luôn đúng với những vụ án liên quan tới những người nổi tiếng. Họ có thể cân bằng giữa ảnh hưởng đến cá nhân so với lợi ích mà cộng đồng có thể có được khi đưa thông tin. Ví dụ một vụ tự sát của một em bé 10 tuổi có thể sẽ đem lại những bài học đắt giá cho cộng đồng.

Các quyết định về đạo đức thường được thể hiện thông qua sự cân bằng giữa lợi ích cộng đồng và thiệt hại của cá nhân. Hoạt động độc lập dưới áp lực nghĩa là tránh được các xung đột giữa các lợi ích như viết các bài báo về sự phát triển đô thị khi bản thân người phóng vấn sở hữu các cổ phần trong tập đoàn phát triển địa ốc của thành phố, hoặc nhận những món quà đắt giá từ một tổ chức ruột của phóng viên đó. Hoạt động độc lập tức là từ chối được những áp lực về kinh tế như các tổ chức dọa không đăng quảng cáo trên báo, nếu những vụ bê bối của công ty bị phơi bày trên tờ báo đó.

Những điều này dẫn tới việc “Tìm kiếm SỰ THẬT” là một nguyên tắc liên quan trực tiếp nhất tới phỏng vấn. Các vấn đề dễ gặp phải nhất là:

– LỪA DỐI
– PHẢN BỘI
– BÓP MÉO SỰ THẬT
– VI PHẠM VÀO SỰ RIÊNG TƯ

Lừa dối nghĩa là tiếp nhận các thông tin với lý do không xác đáng. Tìm kiếm sự thật là mục đích cao quý của tất cả những tập đoàn báo chí. Nhưng chúng ta nên theo vấn đề đến mức nào để tìm ra sự thật ấy? Nghe lén các cuộc trò chuyện phiếm của những người nổi tiếng? Nhìn trộm vào phòng ngủ của họ? Lục trong thùng rác của văn phòng để tìm tài liệu? Giả vờ là trợ lý của thám tử để vào được khu vực vừa có vụ án mạng hiện cấm phóng viên tiếp cận? Lấy trộm tài liệu? Và liệu bạn có thể dẫn lời những người nói chuyện với bạn khi họ không biết rằng bạn sẽ dẫn lời họ trên báo hay không? Những câu hỏi này có vẻ thú vị. Chúng ta cùng xem một ví dụ cổ điển. Trong cuốn sách Những người tạo ra ý kiến (Opinion Makers), tác giả William Rivers mô tả về một quan chức chính trị mới được bầu. Ông này từ chối đưa ra những ý kiến quan điểm của mình với báo chí. Một phóng viên may mắn tiếp cận được với ông ở một quán rượu. Họ nói chuyện. Vị quan chức nói một cách thoải mái về các vấn đề và các quan điểm của ông về tương lai. Phóng viên này chỉ để lộ tông tích vào cuối cuộc trò chuyện. Sau khi bài báo đăng, phóng viên đồng ý rằng có vấn đề về đạo đức trong cách tác nghiệp này, nhưng tranh cãi rằng bất kỳ tin tức nào mà vị quan chức thảo luận công khai đều ít có khả năng được xem là bí mật và tránh được tai mắt của báo chí.

Liệu mục đích có biện minh cho phương tiện không? Liệu vị quan chức kia có phải chịu trách nhiệm vì đã nói chuyện với báo chí không? Tùy bạn kết luận.

Có những câu hỏi chính được đặt ra khi chúng ta thảo luận những đề tài dạng này: “Liệu phóng viên có thể có thông tin theo cách khác được không?”

Những năm 1990, ở Mỹ, các cuộc phỏng vấn mà phóng viên giấu máy quay phim bí mật trở nên rất phổ biến trong số các phóng viên truyền hình. Thậm chí, người ta có những giải thưởng báo chí Pulizer dành cho những tác phẩm xuất phát từ cách làm này.

Nhưng ban cố vấn của Pulizer cũng đặt ra những câu hỏi về đạo đức, qua việc đánh lừa người phỏng vấn để họ hiểu sai về tông tích của phóng viên, hay mục đích cuộc trò chuyện, từ đó nói ra những thông tin bí mật.

Hiệp hội các nhà báo chuyên nghiệp tại Mỹ đưa ra một nguyên tắc đạo đức cấm tất cả các máy quay phim lén và giả dạng, trừ phi “vì lợi ích lớn và quan trọng của cộng đồng” mà phóng viên không thể lấy tin theo cách nào khác ngoại trừ theo cách lừa dối này.

(Metzler, K – 1997, Creative Interviewing: The writer’s guilde to gathering information by asking questions, 3rd edition; USA: Allyn & Bacon)

“Trong hầu hết những tình huống, con người có quyền được biết khi nào thì họ đang nói chuyện với phóng viên” (Báo Beaumont Enterprise, Texas)

“Những người chúng ta phỏng vấn nên hiểu rằng họ đang nói chuyện với phóng viên, và những gì họ nói có thể được xuất bản. Chúng ta nên đặc biệt nhạy cảm với những nguồn tin đang bị chi phối bởi nhiều cảm xúc và sự thiếu hiểu biết, những người không quen tiếp xúc với báo chí, và những người không hiểu tầm quan trọng của những lời nói của họ khi xuất hiện trên báo chí”. (Grand Forks Hedrald, North Dakota).

(Bản dịch từ lâu, bây giờ post lại vì vẫn thấy rất thời sự).

After.life: Khi đã chết

img
“Vì sao chúng ta phải chết?” “Để thấy cuộc sống này quý giá”.

Sau tai nạn ô tô, Anna (Ricci đóng) tỉnh dậy trong nhà xác. Cô thấy nhân viên nhà xác Eliot Deacon (Neeson đóng) đang chuẩn bị sửa sang dung nhan cho cô để chuẩn bị lễ tang trong 3 ngày tới. Sợ hãi, lo lắng, và vẫn cảm thấy mình chưa phải đã chết, Anna không tin rằng mình đã chết. Bối rối. Đã chết hay chưa chết? Eliot thuyết phục cô rằng, ông có khả năng  đối thoại với người chết. Và ông là người duy nhất có thể làm điều đó, thực ra Anna đã chết rồi. “Cô đang trong giai đoạn chờ chuyển tiếp đến cuộc đời khác…

Anna là cô giáo dạy tiểu học. Trước khi bị tai nạn, cô tranh cãi kịch liệt với Paul (Long đóng) vì cho rằng anh chàng luật sư đẹp trai đó chỉ muốn rời bỏ mình. Thực ra không phải, Paul yêu Anna và đã định hỏi cưới cô.

Đau đớn tột cùng khi thấy người yêu bất ngờ qua đời, Paul không tin rằng cô đã chết. Paul dằn vặt. Anna dằn vặt. Cô yêu Paul, nhưng nỗi ám ảnh rằng “khi yêu ai tức là trái tim mình sẽ bị tổn thương và đau khổ”. Cô đã từ chối tình yêu của Paul, đuổi Paul đi. Và cô chỉ nhận ra điều đó khi đã ở trong nhà xác.

Anna chưa chết. Eliot thực ra là 1 kẻ tâm thần. Eliot thuyết phục Anna tin rằng, cô thực ra đã chết. Thực ra cô chưa chết.

“Đời tôi chẳng có gì, chỉ toàn những điều nuối tiếc”. Với mẹ, với Paul, với cuộc đời tẻ nhạt.

Eliot tin rằng con người sống về thể chất, nhưng thực ra chẳng có cuộc đời nào cả. Anna đau khổ và thường xuyên nốc hàng tá thuốc, cô mất niềm tin vào cuộc sống.  Thậm chí, trong cơn vật lộn để thoát ra khỏi nhà xác, Anna đã đã chối cơ hội để được ra ngoài, vì cô cho rằng, ừ, thực ra mình đã chết.

Sống và chết, trong nhiều trường hợp, đâu có gì khác nhau?

After.Life (2009). Bản tiếng Việt có tên là Khi đã chết

10 lời khuyên khi đi du lịch 1 mình

  1. Giữ những thứ quan trọng nhất bên mình  ở bất kỳ đâu.
  2. Để visa, passport, điện thoại di động, tiền mặt ở túi riêng, không để chung với hành lý để phòng trừ trường hợp cần lấy gấp thì không mất thời gian tìm kiếm.
  3. Trước khi lên đường, ghi lại những nơi mình muốn đến, những thứ muốn mua để đảm bảo mình sẽ làm như kế hoạch, không bị bỏ lỡ.
  4. Khi không vui trong hành trình, cố gắng nghe nhạc, viết nhật ký để đầu óc luôn bận rộn. Nếu bắt đầu cảm thấy cô đơn, gọi về nhà qua Internet để “xốc lại tinh thần”.
  5. Luôn giữ vệ sinh và sạch sẽ, đừng đợi đến lúc ốm mới biết quý sức khỏe của mình. Luôn rửa rau quả trước khi ăn và uống nước sạch.
  6. Thuê phòng gần nơi mua sắm và có các dịch vụ giải trí tùy vào sở thích của bạn. Nếu bạn đang ở ngoại ô và vùng nôn thôn, bạn nên tìm hiểu về địa phương và dành thời gian đi đây đó để làm quen với người dân và khám phá vùng đất.
  7. Giữ gìn vật dụng và tài sản cá nhân. Bạn không biết được ai đó đang âm mưu đánh cắp đồ của mình, và họ chỉ cần có cơ hội. Cần tự tin và cảnh giác nhưng đừng để bị ám ánh rằng ai cũng muốn làm hại mình.
  8. Cố gắng học ngôn ngữ của nơi mình đến. Người địa phương rất đánh giá cao nỗ lực đó của bạn.
  9. Kết bạn mới bằng cách nói chuyện, chia sẻ những thú vị mình đã trải qua, tham gia vào các hoạt động tâm thể.
  10. Hãy để mình có thời gian làm quen với tình trạng “một mình”, đừng vừa thấy chút cô đơn đã vội đi kiếm bạn đồng hành. Học cách sống 1 mình mất thời gian, nhưng giúp bạn tự tin hơn khi đi xa, và cảm thấy thư giãn hơn.

(Sưu tầm và dịch)