Khơ me Đỏ và nước láng giềng

Tại Phnom Penh năm 2003.
Tại Phnom Penh năm 2003.

Cho nó thời sự, hôm qua mở lại đĩa DVD Cánh đồng chết ra xem. Người ta giết nhau. Vì muốn xây dựng một xã hội lộn ngược. Sở hữu tập thể. Nông dân vô sản lên làm chủ, trí thức là kẻ thù giai cấp. Cần giết hết. Vì vậy, xã hội mới thành một nông thôn lớn. Nông dân hóa trí thức. Những ý nghĩ quái đản. Láng giềng của chúng ta.

Nhớ lại thời cách đây 6 năm, nhe răng ra cười chụp ảnh ở bên cạnh một đống xương và đầu lâu tại Cánh đồng chết.

Không hiểu nên nhe răng cười.

Nhưng không hiểu vì sao mấy chục năm, người ta vẫn chất xương, chất đầu lâu lên từng núi, từng đồi. Những vết đau của nước láng giềng chưa hề lành.

Những chiếc xương trắng xóa, nhưng cái đầu lâu toàn hốc mắt, hộp sọ nứt ra. Nghe nói, họ chết vì bị đập vào đầu. Bằng búa, bằng rìu. Không khí vẫn u ám, đặc quánh mùi xác người sau hàng chục năm.

Đi qua một cái cây. Gọi là Cây giết người. Những thanh niên từng cầm chân những đứa trẻ, đập đầu nó vào gốc cây đấy.

Nghe nói vậy.

Những mồ chôn tập thể được đào lên. Tóc, quần áo, vẫn còn đấy.

Những câu chuyện đằng sau đó vẫn chưa được lật lại.

Angkor đẹp tuyệt vời.
Angkor đẹp tuyệt vời.

Nhớ đi về nông thôn Campuchia. Khi đi vẫn gặp những người đàn ông đó ngồi ở cửa. Một ngôi nhà xơ xác. Khi về cũng gặp người đó. Vẫn ngồi đó. Vẫn xơ xác.

Đất nước Campuchia xinh đẹp, văn hóa độc đáo. Đền Angkor tuyệt vời. Nhà mình, hàng xóm mà tử tế, giàu có, thì cũng yên tâm là nó không tự dưng sang đánh mình, ăn cướp đồ nhà mình.

Bán anh em xa, mua láng giềng gần? Hơi khó.

Comments

One thought on “Khơ me Đỏ và nước láng giềng

Comments are closed.